Gần đây tôi càng ngày càng cảm giác được dấu hiệu tình cảm dần đóng băng. Vợ tôi kỹ tính, để ý tiểu tiết nên rất hay giận dỗi. Thời gian đầu chuyện này cũng không có gì to tát, tôi vẫn coi như đó là sự kiêu kỳ vốn có của phụ nữ thôi, vì thế luôn kiên nhẫn dỗ dành. Rồi vợ lại sinh thêm em bé thứ hai, áp lực nhiều hơn, ông bà nội ngoại lại ở xa, em phải chăm sóc hai con thật vất vả. Tôi càng có nhiều lỗi để em giận dù vẫn thương vợ con, cố hết sức lo kinh tế gia đình và phụ giúp việc gia đình cùng em.

Khi bé thứ hai đi học, em đi làm trở lại; công việc vợ giảm đi nhưng việc của tôi lại càng nhiều hơn. Chúng tôi mua nhà trả góp, tôi nhận thêm công việc làm thêm các buổi tối nên bận rộn hơn, thời gian dành cho vợ con ít đi. Em vẫn chu đáo với hai bên nội ngoại nhưng luôn trách tôi vô tâm, không để ý chuyện vợ con, gia đình. Tôi cố gắng hết sức nhưng nhiều khi không thể nào để ý hết được hoặc quá nhiều thứ làm phân tâm.

Ảnh minh hoạ

 

Mệt mỏi và không có nhiều thời gian để giải thích làm tôi với vợ ngày càng giống hai người bạn chung nhà. Chúng tôi tránh các vấn đề nhạy cảm dễ dẫn đến mâu thuẫn, nói chuyện với nhau ít hơn, số ngày cho mỗi lần giận dỗi càng dài hơn. Tôi vẫn yêu vợ, sau khi giận dỗi vẫn muốn làm lành với em, lo lắng cho em. Thế nhưng khi gặp sự lạnh lùng của vợ thì những lời làm lành như bị đóng băng và tôi không thể nói ra được nữa. Chúng tôi vẫn tôn trọng nhau nhưng tôi cảm giác bức tường băng xuất hiện giữa cả hai, không còn giữ được sự chia sẻ ngọt ngào như ban đầu nữa.

Thêm hai năm sau, em lên chức quản lý, công việc của tôi cũng có nhiều tiến triển, chúng tôi trả nợ xong căn nhà, điều kiện kinh tế cũng tạm ổn. Có điều tỷ lệ thuận với kinh tế là số lần giận dỗi của em và bức tường băng giữa vợ chồng. Vị trí cao hơn, lòng kiêu hãnh cũng lớn dần, thế nhưng sự cao ngạo vốn dĩ là thuốc độc của tình yêu; em vốn dĩ ít khi nhún nhường, còn tôi cũng cảm thấy việc dỗ dành vợ ngày càng khó khăn hơn. Trong lòng chúng tôi đều hiểu mình nên hạ bớt cái tôi xuống, cũng hiểu thật khó có sự công bằng trong tình yêu. Sự thật là lời nói dễ hơn thực hiện, tôi sau nhiều lần nhún nhường cũng mong sự đáp trả, còn em vốn luôn mặc định tôi là người dỗ dành nên không bao giờ mở lời đầu tiên. Tôi lại bị giằng co giữa việc tiếp tục bỏ qua cái tôi của bản thân hay nên tạm dừng nhún nhường để em có thể nhận ra sự quan trọng của chồng rồi thay đổi? Mong các bạn cho tôi lời khuyên, giúp tôi cứu vãn tình yêu này trước khi nó bước đến bờ vực đổ vỡ. Xin chân thành cảm ơn.

Theo vnexpress