Nguyễn Lan Uyên, đến từ TP HCM, rất thích đi du lịch đến những miền đất mới. Ngoài Việt Nam, cô từng đến Indonesia, Myanmar, Neplal, Trung Quốc, Hàn Quốc, Maldives... Dưới đây là chia sẻ của Uyên trong chuyến đi Philippines năm 2016.


Chiếc xe chở các du khách với vận tốc 90 km/h như không có thắng


Trong hành trình 8 ngày, tôi chọn 2 ngày đầu tiên đến Philippines để tham quan núi lửa Taal và Manila. Chính cũng tại 2 nơi này tôi đã đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác vì sự "làm tiền" của các dịch vụ du lịch tại đây.

Sau khi đáp chuyến bay giá rẻ đến sân bay Ninoy Aquino, tôi và hai người bạn bắt taxi về khách sạn ở khu Malate. Núi lửa Taal nằm ở Tagaytay, cách thủ đô Manila 60 km. Để đến được điểm bắt xe bus đi Tagaytay, chúng tôi đi bộ 300 m tới nhà thờ Malate, đổi hai chuyến xe jeepney nữa mới tới trạm dừng.

Xe đến Tagaytay sau hai tiếng, lúc này hơn 11h trưa nên chúng tôi ghé cửa hàng thức ăn nhanh gần đó. Xe tricycle có ở mọi ngóc ngách, từ đây chúng tôi tiếp tục bắt xe để đến bến thuyền. Một xe chở được ba khách, hai khách ngồi trong thùng xe kế bên, người còn lại ngồi yên sau. Sau khi hỏi giá kỹ, chúng tôi được chốt "mỗi người 50 peso (25.000 đồng), ba người là 150 peso một chiều". Những tay tài xế tricycle trứ danh ở Philippines bây giờ tôi mới có dịp trải nghiệm dù nghe đồn đã lâu. 

10 km đường đèo ngoằn ngoèo xuống bến thuyền là lần đầu tiên trong nửa đời người của tôi phóng với tốc độ 90 km/h và không hề giảm tốc độ khi cua. Ban đầu còn hơi sợ sợ, sau một hồi chúng tôi đều quen và phấn khích.

Con ngựa thuê trong vòng 10 phút

Ra bến thuyền, chúng tôi không thấy khách du lịch nào. Chủ thuyền ở đó gạ mua tour 4.000 peso cho 3 đứa (2 triệu đồng), bao gồm thuyền qua đảo, phí môi trường, ngựa lên miệng núi lửa, hướng dẫn viên (guide). Chúng tôi từ chối vì 3 đứa xác định đi bộ lên miệng núi lửa và không cần guide, chỉ cần thuê thuyền qua thôi, mặc chủ thuyền "dọa" đường lên lầy lội người không đi được, phải đi bộ cả đi lẫn về 10 km, giữa đường kiệt sức... Giá thuê riêng thuyền là 2.000 peso (một triệu đồng), chở được 5 người, nhưng không có ai xung quanh nên chúng tôi chia nhau.

Sau 30 phút, thuyền cập bến, đậu sát mép nước, trên bờ có một anh chàng đon đả cầm ván gỗ 2 m chạy ra kê cho khách bước xuống, nắm chặt tay từng người dẫn đi qua một cách nhiệt tình. Chúng tôi mỉm cười chưa kịp cám ơn thì anh ra giá 50 peso tiền cầu, khiến cả ba ngỡ ngàng.

Đang còn tức anh ách, chúng tôi đi vào bên trong đóng phí môi trường 100 peso (50.000 đồng) thì một nhóm guide dẫn ngựa ra tranh giành lôi kéo, mấy người bán nước bưng dừa mời 50 peso một trái... Khi tôi hỏi đường để đi bộ lên đỉnh, người dân ở đấy ai cũng khuyên “đi ngựa đi, 450 peso (225.000 đồng) thôi, đường khó đi lắm, nhiều ngã rẽ, không có guide sẽ lạc". Chúng tôi bỏ ngoài tai và vẫn quyết tâm đi bộ lên, mặc cho gặp ai cũng kêu đi ngựa. 

Đường lên dốc, khô ran, chứ không lầy lội như lời ông chủ thuyền. Lâu lâu có mấy người khách đi ngựa lên xuống thì bụi mù mịt. Đi được khoảng 30 phút, chúng tôi dừng chân nghỉ tại một chòi bán nước, lúc đó đã 2h chiều. Ở nhà tôi tìm hiểu thông tin thì chỉ đi bộ 45 - 60 phút là tới, nhưng nhìn lại quãng đường đi nãy giờ gần nửa tiếng mà mới 1/5 đoạn đường, mà toàn dốc và bụi. Ngồi suy nghĩ đấu tranh nội tâm để không bỏ cuộc khi trời đã gần chiều, chúng tôi đành gọi 3 con ngựa và 3 nài lên.

Vì đã đi được một đoạn đường rồi, chúng tôi mặc cả giảm giá ngựa nhưng họ đáp lại vẫn 450 peso một con. Chúng tôi chấp nhận và thoả thuận sẽ không đưa tiền tip. Mấy tay nài bị "chặn họng" trước nên có vẻ đắn đo, cuối cùng cũng đồng ý. Chúng tôi vừa leo lên lưng ngựa thì một con nổi điên, hí và đá điên loạn làm mấy đứa một phen khiếp vía.

Hồ núi lửa Taal là điểm du lịch nổi tiếng thế giới.

Đi được 10 phút, tới một khu bán hàng lưu niệm, trên cao vài bậc thang đang xây đài vọng cảnh, guide bảo “tới rồi đó". Chúng tôi ngơ ngác chỉ vào cái núi lửa đằng xa thì được đáp "đâu có đi tới đó, tới đây thôi, lên bậc thang trên kia là hồ núi lửa Taal đó". Ba đứa gào rú vì tiếc tiền, trong khi đi gần tới nơi mà cứ tưởng còn xa mới phải thuê ngựa.

Khi về, tài xế tricycle vẫn phóng với tốc độ 90 km/h nhưng cả ba chẳng buồn hú hét như lúc đầu mỗi khi xe quẹo. Đến trạm đón xe bus về Manila, tôi móc bóp trả 300 peso cả 2 chiều đi về thì bất ngờ tài xế đòi 500 peso (250.000 đồng). Ông ấy nói: "Tôi chốt chặng đi 150 peso mà, đầu có nói chặng về, chặng về là 350 peso, tổng cộng 500 peso".

Cảm giác như bị lừa chỉ trong vòng một ngày đầu tiên đến với Philippines. Về đến Manila, chúng tôi ghé vào quán thức ăn nhanh rồi xả hết bực dọc vì những khoản "ngu phí" cả ngày trời bị tốn. Cũng may đồ ăn tối nay ngon hơn buổi sáng và buổi trưa, kèm món Halo đặc sản Phillippines cũng vừa miệng, tôi coi như xả xui, rút kinh nghiệm ngày mai phải kỹ hơn.

Đến lúc tính tiền, chúng tôi bị trả lại một tờ 20 peso (10.000 đồng) trong khi nhân viên vừa cười vừa nói: "Tiền này tiền cổ mà, giờ đâu có ai xài nữa đâu". Với tôi, ngày đầu tiên ấn tượng thật không đẹp chút nào.

Theo VNExpress