Cô Nguyên phục vụ tận tình các em trong từng bữa ăn để có sức khỏe
theo đuổi con chữ.


Năm 1990, cô Nguyễn Thị Hạnh Nguyên (quê xã Thạch Bình, huyện Nho Quan, Ninh Bình) ra trường sau đó về công tác tại trường Tiểu học quê nhà. Từ đó đến nay, gần 30 năm theo nghiệp gõ đầu trẻ, mọi khó khăn gian khổ cô đều đã trải qua. Cái duyên khiến cô gắn đời mình và yêu sự nghiệp trồng người hơn có lẽ là những đứa trẻ nghèo quê mình.


Bao thế hệ học sinh, phụ huynh ở xã Thạch Bình, nhất là ở các điểm trường lẻ đều yêu quý cô Nguyên, đến nỗi giờ không muốn cho cô về lại điểm trường trung tâm dạy học, “bắt” cô phải ở lại để dạy cho con em mình. Cũng vì thế mà gần 10 năm nay, cô Nguyên như một người con của thôn bản, thân thuộc với từng ngôi nhà Quảng Mào… Cô thấu hiểu hoàn cảnh của từng nhà, yêu quý từng người.

Cô giáo Nguyên chuẩn bị bữa cơm trưa cho các em học sinh nghèo.


Hiện tại cô Nguyên đang là giáo viên chủ nhiệm lớp 2E điểm lẻ Quảng Mào, trường Tiểu học Thạch Bình (trường có 3 điểm lẻ). Quảng Mào là nơi xa gần chục cây số, đa phần học sinh ở đây đề là dân tộc ít người, thuộc hộ khó khăn. Học sinh học ở điểm lẻ từ lớp 1 đến lớp 3, lên lớp 4 thì phải về trường trung tâm theo học.

Những đứa trẻ nghèo cô Nguyên từng dạy học nên biết rất rõ gia cảnh. Vì thế, khi rời điểm lẻ về trường trung tâm cách nhà gần 10 cây số, những học sinh này chỉ biết bấu víu vào “mẹ Nguyên” - người thân duy nhất gần trường trung tâm. Để giờ đây, các em được cô Nguyên chăm chút nấu ăn phục vụ cho từng bữa cơm trưa, chăm lo dạy học để các em nên người.

Nhà cô Nguyên 4 năm nay cứ mỗi bữa cơm trưa lại trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Gia đình có 4 thành viên nhưng các con đều xa nhà, chỉ còn hai vợ chồng nhưng tiếng cười vui trong căn nhà không lúc nào ngớt. Vợ chồng cô Nguyên cũng thấy đó là niềm vui cho mình, đôi khi có thể bỏ ra rất nhiều tiền cũng không thể mua được.

Yêu thương học sinh như con mình

Nhà cô Nguyên luôn đầy ắn tiếng cười khi mỗi buổi trưa có hàng chục học sinh đến ăn cơm.


Chúng tôi đến nhà cũng là lúc cô Nguyên vừa vượt gần chục km đường đồi núi từ điểm lẻ về nhà. Chỉ kịp chào khách, không kịp thay bộ quần áo đi dạy, cô lao nhanh xuống bếp, kiểm tra hai nồi cơm chồng đã cắm trước đó, tay thoăn thoát lấy các thực phẩm ra để nấu ăn, làm sao xong bữa cơm trưa thật sớm cho các em học sinh ăn.

Vừa nấu ăn cô Nguyên kể, nếu chỉ đi dạy không thì cuộc sống của hai vợ chồng cô chẳng có gì là bận rộn. Mỗi ngày cứ trôi qua bình thường vì các con đã lớn, đứa thì lập gia đình, đứa thì học xa nhà. Cũng vì thương học sinh như con mình mà 4 năm nay, vợ chồng cô thêm bận bịu hơn mỗi ngày khi tự nguyện nấu ăn trưa miễn phí cho hơn 20 em học sinh ở các thôn xa về điểm trường trung tâm gần UBND xã học.

"Bốn năm nấu ăn miễn phí cho các em học sinh đông như vậy, vợ chồng chị lấy kinh phí ở đâu ra, thời gian sinh hoạt của gia đình như thế nào?" - tôi hỏi. Chị Nguyên cười nhìn ra phía chồng mình rồi bảo: “Kinh phí nấu ăn cho các em là lương của chồng tôi. Vợ chồng tự nguyện bỏ tháng lương để phục vụ các cháu. Còn thời gian à! Mãi rồi cũng quen, lúc đầu có thấy bận rộn đôi chút nhưng giờ không làm lại thấy buồn. Nhất là thương các cháu”.

Hàng ngày, cô Nguyên thức dậy từ lúc 5 giờ sáng. Ngoài lo việc nhà, còn chuẩn bị sẵn các thực phẩm cho bữa ăn trưa của các em học sinh rồi mới lên đường đi dạy. Tan tiết học ở trường, cô lại phi xe về nhà nấu ăn cho các cháu. 4 năm qua việc làm ấy cứ diễn ra đều đặn. Cô làm điều đó vì lòng yêu mến những học sinh nghèo quê mình.

“Nhà chỉ có hai vợ chồng ở nhà mà chú thấy đó, gạo lúc nào cũng phải trữ 2 - 3 bao lớn, tủ lạnh lúc nào cũng phải có cả chục kg thịt lợn. Đi chợ hàng ngày mua rau, mua cá… để nấu cơm cho cả “tiểu đội”. Các cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, mình tình nguyện nấu cho các cháu ăn cũng không thể nấu cho có được. Bữa cơm ngày nào cũng đảm bảo đủ chất dinh dưỡng để các cháu ngon miệng, cũng từ đó mà có sức học hành” - cô Nguyên tâm sự.

Hầu hết các em học sinh được cô Nguyên nuôi cơm đều là con nhà nghèo, có những em hoàn cảnh khổ đến cùng cực. Nếu không có gia đình cô Nguyên cho ăn bữa cơm trưa, nghỉ lại nhà có lẽ nhiều em cũng vì khó khăn mà bỏ học, gác lại việc tìm con chữ về với nương rẫy từ lâu.

Em Bùi Văn Thạo lớp 8B trường THCS Thạch Bình nói: “Chúng cháu đề ở xa trường, sáng phải đi học từ mờ sáng, qua quãng đường đồi núi rất vất vả. Xuống trường đi học, buổi trưa quay về nhà rồi chiều đi học tiếp thì chắc đi không nổi. Anh em chúng cháu may có nhà cô Nguyên cho tá túc, lại được cô nấu ăn cho nữa, chúng cháu rất thương và biết ơn cô”.

“Nhà cháu nghèo, cả năm may được ăn cơm với thịt, cá đếm trên đầu ngón tay. Ngày nào ăn cơm nhà cô Nguyên đều có thịt cá, cô nấu ăn rất ngon, cháu ăn không biết no. Cô Nguyên rất thương chúng cháu, cô vừa cho ăn lại còn dạy cho chúng cháu tính tự lập, có kỷ cương và yêu thương bạn bè” - một em học sinh chia sẻ.

Cô Đào Thị Thanh Huyền - Hiệu trưởng trường Tiểu học Thạch Bình tâm sự: “Tấm lòng cao cả của cô Nguyên khiến các giáo viên trong trường lấy làm tấm gương để học tập. Cô Nguyên có lòng yêu mến trẻ, chăm lo từng con chữ, miếng cơm. Nhiều năm liền cô là giáo viên dạy giỏi, có nhiều sáng kiến hay trong học tập. Tấm lòng cao cả của cô và gia đình đã giúp nhiều em học sinh nghèo không phải bỏ học giữa chừng, thật đáng khâm phục”.

Được biết, ngoài nấu cơm phục vụ miễn phí cho học sinh buổi trưa, gia đình cô Nguyên còn nhận nuôi hai em học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn tại địa phương. Vợ chồng cô nuôi ăn, nuôi học cho đến khi hai em tự lập, có công ăn việc làm để quay về giúp gia đình các em.

Theo Dân trí