Minh họa

Giữa trăm nghìn con đường lớn nhỏ đã đi qua, tôi vẫn thương nhớ mãi con ngõ trước nhà. Có thể bởi lâu rồi, mãi xa quê tôi chưa về lại con ngõ cũ. Mà cũng bởi nơi ấy tôi có cả khung trời tuổi thơ kỷ niệm ắp đầy.

Tôi chắc rằng, trong ký ức thơ trẻ của mỗi người, ai cũng có một khu vườn nho nhỏ bình yên rộn tiếng chim ca mỗi sớm, một bậc thềm, một góc sân bạc màu rêu năm tháng rộn tiếng cười vui cùng bao trò chơi mỗi chiều. Ai cũng có một con ngõ thân quen đi về hôm sớm…

Tôi cũng có một ngõ quê như thế. Đó là con ngõ nhỏ xinh có hàng cau cao vút ông trồng năm xưa, có hàng chè tàu thấp lè tè một hai tháng cha lại cắt tỉa một lần. Ngõ lát đá đã xanh rêu, yên bình theo năm tháng, xôn xao từng bước chân khuya sớm đi về…

Con ngõ trước nhà gói trọn vào lòng cả tuổi thơ tôi. Ở nơi ấy, bên căn nhà thân thương có mảnh sân và góc vườn bình yên, tôi đã lớn lên, đi qua những tháng năm đầu đời bằng những kỷ niệm êm đềm, dịu ngọt. Con ngõ thân thương như người bạn ngày nhỏ ngày xưa…

Tôi nhớ những niềm vui đong đầy nơi con ngõ quê bình dị. Ngày nhỏ, ông vẫn thường dắt tôi đi dưới hàng cau, trong ánh nắng chiều vàng vọt, kể cho tôi nghe những câu chuyện hay, những bài học cuộc sống. Tôi nhớ những ngày cha đi làm xa về, lại mang kéo ra đầu ngõ tỉa lại hàng chè tàu, tôi vẫn lẽo đẽo theo cha. Có những chiều ngóng mẹ đi chợ về, tôi và đàn em lại ra ngồi đầu ngõ, lòng ước ao mẹ về có quà bánh. Vậy đó, đi qua từng ngày tháng, tôi lặng lẽ lớn lên, trong yêu thương của gia đình, dưới mái nhà tranh đầm ấm, bên con ngõ thân quen làm bạn mỗi ngày.

Cũng như bậc thềm xanh rêu, góc sân bạc màu mưa nắng, ngõ quê lặng lẽ chứng kiến từng bước lớn khôn. Bước chập chững đầu đời ta đi từ sân ra ngõ. Bước chạy đầu tiên ra đường lớn cũng từ con ngõ trước nhà. Tôi nhớ khi mình vào mẫu giáo, trong một buổi sáng đầu thu trời trong xanh và dịu mát, mẹ dắt tôi đi qua con ngõ nhỏ để dự buổi tựu trường. Tôi nhớ lòng mình nôn nao vui sướng, trên con ngõ nhỏ đôi chân sáo tung tăng. Có lẽ lúc ấy ngõ quê cũng sướng vui. Bởi ngõ quê chỉ nâng những bước chân chập chững đầu đời của ta. Còn bước chân bay nhảy phải bởi những con đường dài rộng…

Nhưng ngõ quê vẫn nằm im đó, lặng lẽ với tháng năm, thâm trầm bên mưa nắng đợi bước chân ta trở về. Ngõ quê chỉ nâng những bước chân tuổi thơ của ta trong một thời gian ngắn. Rồi ta phải lớn lên, bay ra với bầu trời cao rộng, chinh phục những nẻo đường dài. Nhưng ngõ quê đơn sơ thương mến lại có thể cả đời nằm đợi bước chân ta về. Dù người về có thể nào đi nữa thì mỗi bước chân trên ngõ xưa vẫn cứ mãi yên bình. Ngõ quê vẫn ở đó, dù bao mưa nắng vẫn cứ thủy chung, giữ gìn cho ta những yêu thương gói ghém trong từng kỷ niệm.

Chiều nay về thăm quê, đi trên con ngõ ngày xưa, nghe lòng mình bình yên đến lạ, nghe tuổi thơ ùa về giữa nơi này. Lại nghe trong bước chân gọi về tiếng xôn xao một trời kỷ niệm thuở chân trần chạy nhảy khắp ngõ quê…

Phạm Tuấn Vũ (baodaklak)/Quehuongonline.vn