Minh họa

Thu dọn những thứ tồi tàn, quẹt nước mắt, nách con về lại quê nhà, tôi chấp nhận sống đời mẹ trẻ con côi. Có người bày tôi đem con gửi đâu đó vì đàn bà có con khó kiếm chồng. Vớ vẩn, đời này đàn bà chồng bỏ vẫn sống nhăn, chỉ có thứ đàn bà bỏ con mới sống không bằng chết.

Tôi đi thuê nhà.

Hành trình tìm nhà của tôi y như một tấn bi hài kịch. Lý do tôi không về mẹ tá túc được là vì nhà mẹ chật quá. Tìm tới hỏi lui, rốt cuộc cũng tìm được một ngôi nhà nhỏ của người phụ nữ góa chồng, đã vào Sài Gòn sống với con gái lấy chồng Tây. Tôi trực tiếp gọi điện thì chị đồng ý liền, đồng bệnh tương lân mà. Nhưng ngày tôi đến lấy chìa khóa từ người thân của chị thì họ bảo: Không cho thuê nữa! Buồn ngơ ngác. Vừa lúc đó, cô giáo chủ nhiệm cũ của tôi mới về hưu, chồng vừa mất, con cái ly hương, cô bảo tôi dọn tới ở chung cho vui. Tôi cũng đắn đo vì nhà cô ở khá xa trường học của con trai nhưng nghĩ tình cô trò nên đồng ý.

Rục rịch dọn nhà thì con trai cô điện cho tôi, nói ngắn gọn rằng, vì thầy mới mất, vì tôi là đàn bà không chồng... Hiểu rồi, không ai muốn chứa thứ đàn bà không chồng, mầm mống của những trò nhơ nhuốc. Tôi cười một tràng dài, cười như tiếng nấc… Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ đời mình lại rơi vào tình cảnh này.

Tôi tuổi Tuất, Nhâm Tuất. Mẹ bảo sinh thiếu tháng nên nhợt nhạt và nhỏ xíu nên đặt cho cái tên cúng cơm: Cún. Bác Tám thường nghiên cứu về tướng số phán: "Cô nàng Nhâm Tuất thông minh, giỏi giang, có điều lận đận… tình duyên. Trai Đinh, Nhâm, Quý thì tài; Gái Đinh, Nhâm, Quý qua hai lần đò".

Ối dào, lận đận đâu mà lận đận, tôi được cưng nhứt nhà. Nhà nghèo thiệt nhưng tôi chỉ học và chơi. Những chuyện như cơm nước, giặt giũ, quét dọn mẹ không cho đụng vào. Vụ này gọi là tái ông thất mã. Tôi vì hậu đậu nên mẹ giao cho công việc chăn bò, nó hợp với bé Cún chỉ thích lang thang đầu ghềnh cuối bãi. Tôi hạnh phúc vì là một bé Cún.

Tôi ra trường khi tuổi tròn hai mươi (học trước tuổi) và quyết ôm hồ sơ lên núi. Ba mẹ phản đối nhưng tôi "tiền trảm hậu tấu". Lý do thật đơn giản, tôi thích được gọi là "cô giáo vùng cao".

Đó là một buổi chiều cuối tuần. Tôi về muộn sau tiết sinh hoạt lớp. Đang lớ ngớ bước vì mải nhìn theo em học trò bị đau chân thì suýt đâm vào một cầu thủ đang chạy ra khỏi sân cứu bóng. Anh đang ở trước mặt, áp sát người. Tôi lúng túng. Ra là người cũ. Chàng trai lần trước đã đá trái bóng vào thau đồ mà tôi bê tới cái giếng cũ trước cổng trường ngồi giặt, quả bóng hắn nhặt nằm chình ình trên chiếc quần nhỏ của cô giáo.

Trời ơi, hôm đó tôi sượng cứng mình - giờ gặp lại người quen, vừa mắc cỡ vừa xao xuyến…

Tôi lấy chồng, chàng trai cứu bóng hôm nào - tình đầu kết thúc bằng một đám cưới ấm áp. Không phải mọi chuyện suôn sẻ như công thức đã được định sẵn gặp gỡ - hẹn thề và theo chàng về dinh đâu. Cha mẹ tôi phản đối vì khắc tuổi, gia thế nhà trai không ngon lành, nghèo kiết xác lại chưa nghề ngỗng. Phía đàng trai thì chê đàn bà tuổi Nhâm Tuất.

Đôi trẻ sống chết đấu tranh, vậy là song thân đành chào thua. Đám cưới diễn ra có chút khác thường - dâu được đón hai lần (đề phòng sau này tôi lại một lần nữa được rước).

Đêm tân hôn nhớ đời.

Bắt đầu bằng những nụ hôn sâu hun hút và kết thúc bằng tiếng khóc. Đồ đàn bà giả dối! Cái nắm tay, nụ hôn đầu của tôi là với anh mà ? Nhưng tại sao không có một giọt máu nào trong đêm đầu tiên? Chỉ có đồ điên mới tin tôi là mối tình đầu. Đồ mất nết!

Chú rể hét to rồi túm áo ra khỏi nhà trong đêm.

Chuyện này tôi chưa bao giờ dám kể. Tôi đâu nghĩ người đàn ông khiến mình một sống hai chết lại bảo thủ mù quáng đến mức ấy. Hay tại duyên chỉ có chừng ấy ?

- Ký đơn đi!

- Em có chửa rồi!

- Càng hay! Đem giao cho bố nó đi!

Vậy đấy, hai ba tuổi, sau đêm động phòng thì trở thành bị đơn của tờ ly hôn, tôi đau như con sâu non bị giẫm nát ruột mà chẳng biết vì sao mình chết. Nhiều đêm không chợp mắt, thật điên khùng, tôi thường nhớ khoảnh khắc hai thân thể quyện làm một…

Lại đêm. Lại thăm thẳm sâu, lại vô phương vô hướng, vô thủy vô chung.

Không ngủ được, tôi lang thang trên Facebook.

Anh lại nhảy vô nói chuyện. Người đàn ông này rất tinh tế, tôi luôn mất bình tĩnh khi anh đọc được ý nghĩ từ những câu chữ ngạo đời. Từ thế giới ảo, chúng tôi gặp nhau giữa đời thực. Một lần, hai lần... n lần.

Rồi một đêm trăng chín, anh rủ tôi đi chơi ở tháp Nhạn.

Thung thăng lội dưới trăng, gió biển thổi dịu dàng. Anh đưa tay đỡ tôi, giúp bước lên một cấp khó, "Đi cẩn thận, chỗ này nhiều nấc khấp khểnh!…". Hạnh phúc đơn giản chỉ là một câu nói. Tôi thấy mình bé nhỏ khi đi bên anh. Giá như.... Sao lại thế này nhỉ ? Tại trăng. Trăng mới là tội phạm, trăng đồng lõa, bao che. Trăng xúi tôi nảy nở những ý niệm lầm lạc. Anh là đàn ông có vợ ! Tôi lẩm nhẩm trong đầu như người ta niệm thần chú.

Một nam một nữ bị khỏa lấp dưới trăng. Nhập nhòa, huyền ảo. Những lúc thế này, nếu không phó mình cho cảm xúc, hẳn là trọng tội với bản thân. Như con ngựa đứt cương, bản năng tôi gào thét.

Chuyện gì đến rồi cũng đến.

Nằm trên ngực Dương, mái tóc dài đổ xuống cơ thể anh:

- Em là đàn bà hư hỏng ?

- ??

- Thật vô liêm sỉ vì đi ngủ với chồng của người khác!

- Vợ anh bị bệnh "đàn bà", nàng không thể… nên chấp nhận!

Câu trả lời không phải là điều tôi muốn thăm dò. Hóa ra giữa chúng ta chỉ là bản năng. Tôi khóc.

Bỏ khách sạn, tôi băng ra đêm tối, đón taxi chạy về với con.

Truyện ngắn của Bích Nhàn/ Người Lao động