1. Lời kêu gọi từ tâm dịch

* Trích lời hiệu triệu của Chủ tịch Hiệp hội Y khoa thành phố Daegu - ông Lee Sung Goo - phát biểu trên đài KBS vào ngày 25/2.


Chúng ta cần có nhiều y bác sĩ hơn ở Daegu!

Các đồng nghiệp y bác sĩ, xin hãy đến các cơ sở xét nghiệm, Trung tâm y tế Daegu hay các bệnh viện chữa trị cho bệnh nhân nhiễm virus corona (ở cả khu vực cách ly và phòng cấp cứu).

Nhà chức trách hiện đang chạy đua với thời gian để đảm bảo an toàn cho đội ngũ y tế, trong bối cảnh bệnh nhân nhiễm virus ngày càng tăng. Và nếu bạn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình ngày hôm nay, tôi xin bạn hãy đến giúp đỡ các cơ sở y tế nêu trên.

Có rất nhiều thứ cần làm. Xin hãy gọi điện cho tôi và Hiệp hội Y khoa Daegu, nếu bạn quyết tâm cùng chiến đấu với dịch virus corona. Xin hãy cứu người mà không cần suy nghĩ về sự đền đáp trong tương lai hay những lời khen thưởng. Chỉ cần cứu sống những bệnh nhân bằng máu, mồ hôi và nước mắt của chúng ta. Hãy cùng nhau cứu lấy Daegu.

Hoạn nạn sẽ thấy chân tình. Sự giúp đỡ của các bạn trong thời điểm khó khăn này sẽ là thứ ánh sáng đẹp đẽ hơn tất thảy. Hãy gọi điện cho tôi và đến Daegu.

Tôi sẽ tiến lên đầu tiên, đảm nhận những điều nguy hiểm và khó khăn nhất. Các y bác sĩ đồng nghiệp, chúng tôi ở Daegu chờ những cuộc điện thoại và sự tham gia của mọi người.

2. Tâm tư ở tuyến đầu ngăn chặn virus corona: Dù mùa đông có kéo dài đến đâu, mùa xuân nhất định sẽ tới

* Những dòng tâm sự tiếp theo được ông Lee chắp bút vào 2 ngày sau đó, khi đã "thân chinh" tại một bệnh viện điều trị Covid-19 của Daegu. Ông cũng bày tỏ cảm xúc khi được các người dân Hàn Quốc hưởng ứng nhiệt tình lời hiệu triệu đầu tiên.

Trước khi "bệnh nhân số 31" được phát hiện, Daegu là một thành phố sạch và không có bất kỳ dấu hiệu nào của nơi bắt nguồn "thảm họa" quốc gia. Dongseong-ro, trung tâm thành phố, đã từng đông đúc và náo nhiệt đến nhường nào - phác họa nên chân dung của một đô thị tràn đầy sức sống.

Nhưng theo sau "bệnh nhân số 31" từ ngày18/2, Daegu đã có thêm 34 người khác nhiễm bệnh chỉ trong 2 ngày. Quang cảnh thành phố cũng thay đổi chóng mặt: đường sá vắng lặng, nhà hàng, cửa hiệu đều đóng cửa.


Daegu phải trải qua nhiều thách thức khi chẩn đoán và chữa trị cho những bệnh nhân nhiễm Covid-19 - bao gồm việc thiếu giường bệnh và đội ngũ y bác sĩ. Dịch bệnh còn lan nhanh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều. Nhưng, tình hình chỉ trở nên nghiêm trọng nhất khi làn sóng nhấn chìm thành phố, khiến Daegu tưởng chừng như bị tê liệt.

Những ca bệnh vẫn liên tục tăng lên. Trong khi đó, một số y bác sĩ đã phải cách ly, số khác dần kiệt quệ. Cần có sự đột phá trong việc điều trị, nếu không muốn vòng lẩn quẩn "bệnh nhân tăng - bác sĩ giảm" cứ tiếp tục diễn ra. Đặc biệt là khi chúng ta nghĩ đến những gánh nặng chồng chất của y bác sĩ tại bệnh viện công, phòng cấp cứu, phòng xét nghiệm, khu cách ly... Cần có nhiều bác sĩ hơn nữa cùng chung sức dập dịch.

Tôi vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi khi kêu gọi các y bác sĩ tình nguyện đến Daegu, vì tôi hiểu ai cũng có chức trách riêng của mình. Nhưng chúng ta chẳng còn con đường nào khác. Tôi đã viết thư, kể rõ tình hình và kêu gọi sự giúp đỡ của họ.


Bản thân tôi cũng tận dụng ngày phép để tham gia chống dịch ở bệnh viện Dongsang (thuộc Đại học Keimyung, thành phố Daegu). Ở đây thấy rõ bầu không khí căng thẳng. Tất cả mọi người đang làm việc cật lực: bác sĩ, y tá, cán bộ công chức, tình nguyện viên Hội chữ thập đỏ... Tôi cùng các y bác sĩ ở Dongsang chăm sóc khu vực cách ly, vạch ra đường hướng xác định bệnh nhân và cách chữa trị, ngoài ra còn tư vấn qua điện thoại... Tôi cảm nhận tất cả bệnh nhân cũng giống như người anh, người chị hay con cháu trong gia đình. Chúng tôi dâng lên nỗi khát khao muốn được xoa dịu và chữa lành nỗi đau của họ.

Nhưng đồng thời, được tận mắt chứng kiến sự căng thẳng tột độ ở bệnh viện, tôi chợt nghĩ không biết mình có thể giúp sức đến đâu. Khi cùng các y tá đến khu vực cách ly đặc biệt, nhìn thấy họ vừa thể hiện chuyên môn cao vừa ân cần chăm sóc bệnh nhân, tôi không khỏi kinh ngạc trước khả năng và lòng nhiệt thành như vậy.

Sau 3 tiếng đồng hồ, lồng ngực tôi đau và cảm thấy khó thở, ngoài ra còn choáng váng, buồn nôn. Nhìn thấy các bác sĩ khác đến thay ca dù họ cũng vô cùng mệt mỏi suốt chuỗi ngày dài, tôi cảm thấy xót xa và thương vô cùng.



Đồng thời, tôi cũng tò mò về phản ứng của các đồng nghiệp sau lời kêu gọi giúp đỡ của mình. Ban đầu, tôi chỉ mong chừng 100 người đến chi viện, nhưng thật bất ngờ khi con số hiện tại là 300 y bác sĩ tình nguyện đến Daegu, chỉ trong vòng chưa đầy 2 giờ sau khi kêu gọi.

Những dòng tin nhắn mà tôi chủ yếu gửi đến các y bác sĩ ở Hiệp hội y khoa thành phố Daegu, đã được lan truyền khắp đất nước thông qua báo đài. Cuối cùng, không chỉ có y bác sĩ mà đông đảo người dân đã hưởng ứng nhiệt tình bằng cách quyên góp tiền và thiết bị y tế.

Việc điều động và phân phát nguồn nhân lực, vật lực này cũng không hề dễ dàng cho đội ngũ y tế và các công chức. Tôi có chút áy náy vì đã tạo thêm công việc, nhưng chủ yếu là cảm thấy xúc động khi mọi người đều mỉm cười và động viên lẫn nhau.


Là một công dân thành phố Daegu, xin cảm ơn các y bác sĩ đã gác lại cuộc sống cá nhân của mình để đến chiến đấu ở tâm dịch. Người dân và các đồng nghiệp ở Daegu luôn trân trọng sự đóng góp này, chúng ta sẽ cùng chống lại virus corona. Mùa đông giá rét đến mấy cũng không ngăn được mùa xuân ấm áp sẽ tới. Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng, và sẽ tận hưởng mùa xuân tươi đẹp của Daegu. Daegu, cố lên! Bắc Gyongsang, cố lên!

Theo soha