leftcenterrightdel
Ảnh mang tính minh họa - Shutterstock 

Tôi hẹn chị vào một ngày đầu tuần đầy nắng. Chị là người điềm đạm, có bản năng lắng nghe. Với chị, tôi dễ dàng nói ra những điều mình không thể viết trên Facebook, cũng không thể nói với ai.

“Em nghĩ cuộc hôn nhân của mình không thể cứu vãn được nữa. Em thấy chán ghét chồng. Mỗi khi nhắc đến anh ấy là em lại nhớ những lời lẽ đay nghiến, chì chiết, những câu xúc phạm nặng nề mà anh ấy nói với em. Em thấy dù một chuyện rất nhỏ, anh ấy cũng khó chịu và làm ầm lên. Em muốn thoát khỏi cuộc sống địa ngục này”, tôi chia sẻ.

Chị nhìn tôi - cái nhìn thấu suốt của một người đã đi qua những thăng trầm trong cuộc hôn nhân của chính mình. Tôi tìm đến chị cũng chính vì lý do ấy. 

“Em còn nhớ chuyện của chị không? Cách đây ba năm, chị từng có cảm xúc y hệt em lúc này. Có lần, chồng chị còn đuổi chị ra khỏi nhà vì ghen tuông. Chị kiếm được tiền. Chị không lệ thuộc kinh tế vào chồng. Vậy mà sao đời mình khổ thế. Chị đã từng nghĩ như vậy đó. Nhưng giờ thì em thấy khác rồi phải không?”, chị nói.

Chị là người phụ nữ mà tôi hằng ngưỡng mộ, chị giỏi giang và bản lĩnh. Ngày xưa, chồng chị có thời gian đứng ra mở công ty riêng, nhưng anh làm ăn thất bại hết lần này đến lần khác. Anh chán chường. Chị lao ra gánh vác kinh tế gia đình. Càng làm càng cuốn. Công việc bận rộn. Những đợt công tác từ Bắc vào Nam. Chị dần vắng bóng trong những bữa cơm nhà, cũng không có thời gian để hỏi han con cái chuyện trường lớp, bài vở. 

Mọi việc trong nhà, chị phó mặc cho anh và mẹ chồng. Rồi chẳng biết từ khi nào, anh tìm đến rượu. Một tuần chắc phải có đến sáu ngày anh trở về nhà trong tình trạng lướt khướt. Lời ra tiếng vào. Anh thường xuyên nói cạnh, nói khóe, khiến chị thấy mình bị xúc phạm, tổn thương. Tôi vẫn nhớ, buổi tối hôm ấy chị gọi cho tôi khi anh đuổi chị ra khỏi nhà. Cả đêm chúng tôi không ngủ. 

Lúc đó, giọng chị nghẹn ngào: “Tại sao người đàn ông hiền lành năm xưa chị chọn lấy làm chồng lại thành ra đáng sợ đến vậy? Chị đã làm điều gì sai cơ chứ? Chị chỉ đang muốn vun vén cho gia đình. Vậy mà mỗi lời anh nói ra cay độc như xát muối vào lòng chị”. Tôi không có kinh nghiệm nên chỉ biết ngậm ngùi nắm tay chị.

Một ngày, chị kể về cậu con trai lớn. Từ học sinh khá giỏi xuống hạng học lực trung bình, lại còn hay trốn học chơi game. “Chị phải thay đổi, vì con cái, vì gia đình của chị”. Đó là một trong những dòng tin nhắn, chị nhắn cho tôi ngày ấy.

Và giờ đây, tôi là người tìm đến chị để tư vấn cho cuộc hôn nhân bên bờ vực của mình. Chị nói, chị đã từng cho rằng không có chồng, không cần chồng chị vẫn sống được đàng hoàng, tử tế. Nhưng chính cái tư duy sai lầm ấy đã giết chết cuộc hôn nhân của chị. Khi lao vào kiếm tiền, chị đã vô tình bỏ quên chồng, quên mất gia đình. Chị cũng quên luôn rằng mình là một người đàn bà. Chị nhận ra bản thân cần phải sống chậm lại, đồng hành cùng anh, hỗ trợ anh để anh thể hiện vai trò trụ cột của người đàn ông trong gia đình. 

Bây giờ, trong nhiều chuyến công tác của chị, cả hai vợ chồng đi với nhau, vừa là chuyện công việc, vừa tranh thủ đổi gió. Cậu con lớn giờ trong đội bóng rổ của trường. Cháu cũng đang tham gia một cuộc thi hùng biện tiếng Anh. Mọi chuyện với chị như thể phép màu.

Chị nhẹ nhàng bảo tôi: “Nếu muốn vun đắp cho cuộc hôn nhân, em phải bỏ suy nghĩ chán ghét chồng. Đừng để những lời nói cay độc lúc cãi nhau ám ảnh. Lúc ấy không phải chồng em nói mà là cơn giận đang lên tiếng. Mỗi khi thấy chồng có dấu hiệu khó chịu, mình nên rút lui. Có gì muốn nói thì lựa lúc khác. Chị trải qua rồi, chị hiểu. “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân”, mà thật ra hậu cũng là trách chính mình nữa đấy”.

leftcenterrightdel
 Ảnh mang tính minh họa - Shutterstock

Chị nắn nót nói từng từ như sợ tôi nghe không rõ: “Hãy thành thật. Em có cần chồng không? Nếu không muốn đánh mất, chị tin em đủ thông minh để biết cách giữ. Bài học lớn nhất chị nhận ra trong cuộc hôn nhân của mình: Hãy để đàn ông có điều kiện vỗ về, chăm sóc nhu cầu nữ tính của vợ. Đừng gánh gồng, đừng cố chấp, đừng tỏ vẻ không cần”.

Tôi chợt nhận ra nút thắt quan trọng nhất. Bấy lâu nay, tôi luôn cố tỏ ra là mình không cần chồng và luôn cảm thấy anh ấy như một cái gai ngăn cản tôi đến với hạnh phúc. Nhưng thực lòng mình vẫn luôn muốn gìn giữ gia đình, không muốn đánh mất chồng nhưng lại không chấp nhận anh ấy ở bên cạnh vỗ về. Tôi thực đã sai, tôi sẽ không đẩy chồng ra xa phía mình bởi những câu chán ghét, muốn chia tay nữa.

Tôi sẽ nói: “Chúng ta cùng xây hạnh phúc, được không anh?”. 

Theo phunuonline