|
|
Ảnh mang tính minh họa - pressfoto |
Đến khi không còn mẹ nữa, tôi mới thật sự hiểu hết trái tim người mẹ. Dù tôi đã làm mẹ hai đứa con hơn 30 năm, dù lần cuối khi mẹ nắm lấy tay tôi và nói “má thương con lắm”, tôi cũng vẫn chưa hiểu rõ điều này!
Khi ba anh em tôi ngồi lại và kể cho nhau nghe mẹ đã làm gì với từng người, tôi vỡ ra, trái tim người mẹ có quá nhiều ngăn dành cho từng đứa con. Thương yêu chia đều, nhưng cách thương yêu có khác.
Ai cũng biết, cùng cha mẹ nhưng mỗi người con mỗi tính, mẹ biết tính ý từng đứa con để có những cư xử, yêu thương đúng mực. Các con của mẹ, mỗi người một cuộc đời. Đứa thành công, đứa thất bại, đứa yếu đuối, đứa mạnh mẽ, có đứa bao dung thì cũng có đứa vị kỷ, hẹp hòi.
Mẹ hiểu rõ nhất. Đứa thất bại, cái cách yêu thương của mẹ tất nhiên phải khác với đứa thành công. Đứa nông nổi mẹ lo nhiều hơn đứa trầm tính, biết suy nghĩ thấu đáo.
Trái tim người mẹ tan nát khi nghe tin không may của con cái: làm ăn thất bại, con bỏ học vì sa vào yêu đương, chơi game, tham gia chuỗi đa cấp, cờ bạc, nợ nần… Biết bao cạm bẫy trên đường đời, nghĩ về đứa con có tinh thần yếu đuối, làm sao mẹ an lòng.
Đâu phải đứa con thành đạt làm mẹ vui. Vui chỉ là thoáng chốc, ngày mai trăm nỗi lo. Liệu con mình có đủ sức thi thố tài năng, đủ bản lĩnh làm nên việc lớn? Con cái dù quan chức cỡ nào vẫn là đứa con bé bỏng mà mẹ từng ẵm bồng, nóng sốt lúc mọc răng, tập đi…
Trái tim người mẹ nhiều ngăn lắm. Biết rõ từng đứa con thích ăn món gì, giỏi việc gì, đứa thích đọc sách, đứa ham chơi đàn, có đứa chỉ khoái đá banh. Mẹ biết hết và tạo điều kiện cho con có sân chơi riêng. Trái tim người mẹ nhạy cảm lắm, đừng nghĩ mẹ không biết con đang dối mẹ, chỉ là mẹ không nói ra mà thôi.
|
|
Ảnh mang tính minh họa - Ảnh: jcomp |
Mẹ còn làm quan tòa phán xử công minh khi có “khiếu kiện”. Bàn tay ngón ngắn ngón dài, có đứa vị tha thì cũng có đứa tính toán hơn thua; có đứa hiền hậu thì cũng có đứa hung hăng. Mẹ nhận trách nhiệm một nhà sản xuất làm ra sản phẩm tốt hay lỗi. Mẹ luôn cho đó là lỗi của mẹ không dạy con đến nơi đến chốn.
Có đứa con làm mẹ vui thì cũng có đứa con khiến mẹ buồn. Mẹ không trách móc đứa nào, đứa làm mẹ buồn khiến mẹ càng lo lắng hơn, nghĩ về nó càng thương hơn. Con dại cái mang là vì thế!
Hết lo cho con rồi đến dành phần cho cháu. Cháu nội ngoại cũng chia đồng đều tình thương yêu. Bên nào cần thì mẹ có mặt ngay để giúp đỡ. Nhìn các cháu, mẹ nhớ về ngày xưa của cha mẹ chúng nó, mẹ vui và cũng thoáng chút buồn nghĩ đến lúc mẹ cũng phải ra đi theo quy luật đời người. Thương được lúc nào, mẹ dành hết cho con cháu lúc đó.
|
|
Ảnh mang tính minh họa - Ảnh: jcomp |
Đến khi mẹ nằm đó, yếu đuối, mỏng manh, con mới nhận ra đôi bàn tay gầy guộc ấy đã từng dắt mình đi trên những đoạn đường mà có lúc còn vùng vằng nhăn nhó mẹ, nói câu nặng nhẹ sao mẹ thế này, thế kia.
Đôi bàn chân nhỏ bé đó đã ngược xuôi ngày con còn bé chỉ biết ăn rồi học, vô tư, không biết mẹ bươn bả chợ sớm chợ chiều vuốt từng đồng bạc lẻ nuôi con. Đôi mắt mờ đục ấy đã từng trao cho mình ánh nhìn yêu thương, tha thứ bao dung khi trở về với nhiều lỗi lầm và hai bàn tay trắng…
Có thể mẹ không giỏi giang thông thái, nhưng mẹ có trái tim dịu hiền và đầy nhạy cảm. Vâng, trái tim người mẹ nhiều ngăn lắm, nhưng ngăn nào cũng chung một mẫu số yêu thương…
Theo phunuonline