Tại các khu đèn đỏ ở Tokyo, kyakuhiki - nhân viên nam làm nhiệm vụ chào mời khách hàng cho nhà thổ trên đường phố - cầm trên tay những tấm thẻ liệt kê đầy đủ dịch vụ và bảng giá. Trong đó, binta có nghĩa là vỗ vào mặt, hizamakura là nằm trên đùi người bán dâm, thậm chí có cả kích dục bằng tay, quan hệ bằng miệng, theo VICE News.
Tuy nhiên, một dịch vụ không bao giờ được cung cấp là honban - giao hợp qua đường âm đạo. Đạo luật Chống mại dâm được thông qua ở Nhật vào năm 1958 khiến việc này trở thành bất hợp pháp.
Dù vậy, nam giới xứ Phù Tang nói rằng họ có thể đi tới các "nhà thổ xà phòng" (dịch vụ nhà tắm kết hợp mại dâm) để tìm kiếm điều đó. Đây là nơi khách hàng nằm trong bồn và được nhân viên (gọi là sōpu-jyō) tắm rửa, kỳ cọ, massage.
Thực tế, các dịch vụ không bao giờ được liệt kê toàn bộ. Chỉ có khách hàng và sōpu-jyō mới quyết định điều gì xảy ra trong phòng riêng.
Khu phố có nhiều "nhà thổ xà phòng". Việc chụp ảnh, quay phim không được hoan nghênh ở đây. Ảnh: Hanako Montgomery.
Bí mật trong các "nhà thổ xà phòng"
Yasuo - công nhân xây dựng làm ca đêm ở Yoshiwara, quận tập trung nhiều "nhà thổ xà phòng" ở Tokyo - cho biết khách hàng trả tiền cho dịch vụ tắm với nhân viên, sau đó mua thêm những gì họ muốn. Trong hầu hết trường hợp, không có hình thức quan hệ tình dục nào bị giới hạn.
Được coi là “vua mại dâm”, các "nhà thổ xà phòng" là nơi kinh doanh đắt đỏ hàng đầu trong ngành công nghiệp tình dục của Nhật Bản. Theo Yasuo, đàn ông đến đây thường là “những người làm công ăn lương lớn tuổi, muốn thư giãn sau ngày dài làm việc”.
Khách hàng phải trả khoảng 30.000 yen (280 USD) cho dịch vụ tắm. Khoản phí này được đưa trực tiếp cho người chủ. Những gì xảy ra sau đó được định giá bởi người bán dâm, thường gấp 2-3 lần chi phí dịch vụ tắm cơ bản. Lợi nhuận này do sopu-jyo thụ hưởng.
Bên ngoài một "nhà thổ xà phòng" ở Tokyo năm 2015. Ảnh: Wiki.
Mặc dù "nhà thổ xà phòng" hoạt động như phòng tắm tư nhân trên cơ sở hợp pháp, người ta hiểu rằng tình trạng mại dâm trái phép cũng diễn ra ở đây nhờ các lỗ hổng trong công tác quản lý.
Khi thời gian cho dịch vụ tắm kết thúc, nhân viên và khách hàng được hiểu là có jiyu ren’ai (mối quan hệ tình ái tự do). Dựa vào thỏa thuận về tiền bạc của đôi bên, mọi hành động đều có thể diễn ra sau đó.
Tuy nhiên, công việc này khá bấp bênh, đòi hỏi sự đào tạo và chuyên môn cao.
Aya, một sopu-jyo, cho biết điều quan trọng nhất là nhân viên phải thành thạo dịch vụ tắm gợi tình.
Ngoài ra, việc tìm kiếm công việc tại "nhà thổ xà phòng" không hề đơn giản. Người mới đến và ngay cả những ai đã có kinh nghiệm hành nghề mại dâm đều phải trải qua thời gian đào tạo chính thức. Hầu hết hướng dẫn được cung cấp qua sách hoặc DVD.
Quá trình phỏng vấn mang tính cạnh tranh vì nhiều người muốn làm việc tại đây để kiếm được nhiều tiền hơn.
Tùy thuộc vào vị thế của nhà thổ trong hệ thống phân cấp, công việc nhân viên phải làm cũng khác nhau. Các cô gái làm ở kokyu-ten (nhà thổ hạng sang) dành khoảng 2-3 giờ phục vụ mỗi khách hàng. Đôi khi, họ được yêu cầu không sử dụng bao cao su - điều thường không xảy ra ở các nhà thổ bình dân hơn.
Aya giải thích rằng do nguy cơ mắc bệnh lây qua đường tình dục, dịch vụ này thường được trả công cao hơn. Giá cơ bản cho các dịch vụ có thể là 60.000 yen, thậm chí lên tới 100.000-120.000 yen.
Một số sopu-jyo làm việc ở "nhà thổ xà phòng" vài năm, sau đó bắt đầu sự nghiệp chụp ảnh mẫu nội y trên các tạp chí nam giới hoặc video giải trí dành cho người lớn.
"Nhà thổ xà phòng" là hình thức mại dâm lâu đời nhất ở xứ sở hoa anh đào. Ảnh: ItsYourJapan.
Được biết đến là hình thức mại dâm lâu đời nhất ở Nhật Bản, "nhà thổ xà phòng" gợi lên những hình ảnh từ thời Edo, kéo dài từ năm 1603 đến 1868. Tuy nhiên, sōpu-jyō khác với geisha - những nghệ sĩ giải trí có tài ca múa và trò chuyện đã phát triển mạnh mẽ trong cùng giai đoạn lịch sử này.
Khu Yoshiwara, nằm ở Tokyo, tồn tại các "nhà thổ xà phòng" lâu đời và nổi tiếng nhất Nhật Bản. Khu vực này không tồn tại trên bản đồ song tên của nó vẫn thu hút hàng nghìn khách hàng và sōpu-jyō.
Đôi khi, người hành nghề mại dâm sống trong ký túc xá do nhà thổ cung cấp. Ngoài đồ đạc mang theo, các sōpu-jyō kỳ vọng Yoshiwara là nơi có thể kiếm tiền.
Ngày nay, những con phố ở đây mang vẻ yên tĩnh kỳ lạ, được thắp sáng bởi ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ mặt tiền các nhà tắm. Nhân viên bảo vệ trong trang phục đen canh giữ mọi cánh cửa. Vẻ mặt nghiêm nghị của họ chỉ giãn ra khi chào đón khách hàng.
Ngày nay, Yoshiwara vẫn còn tương đối bí mật. Với những người không quan tâm, khu vực này không tồn tại trên bản đồ thành phố. Còn với những người chỉ có “sở thích nhẹ”, họ không thấy gì hơn ngoài các dãy nhà tắm. Song, thực tế ẩn sau ánh sáng mờ ảo chỉ dành cho những ai ở lại lâu hơn.
Theo Zing