Ảnh: Q.K

Câu hỏi bất ngờ của vợ nhất thời khiến tôi “á khẩu”. Tôi biết vợ tôi nói về vụ đánh ghen ầm ĩ đang lan truyền trên mạng. Nhưng không chỉ có thế, cô ấy đang ám chỉ về lỗi lầm cũ của tôi.

Suốt đêm đó, tôi trằn trọc không thể nào ngủ được, còn vợ tôi vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngon lành. Nhìn hơi thở vợ đều đều, vài lọn tóc lòa xòa trên gương mặt đã thấp thoáng vài nếp nhăn, lỗi lầm xưa như hiện về khiến lòng tôi day dứt.

Ba năm trước, tôi lỡ “say nắng” một cô nàng đồng nghiệp. Mối quan hệ chưa đi quá xa, nhưng thật lòng tôi đã có những ngày đêm cuồng điên nhung nhớ. Những ánh mắt trao nhau, những tin nhắn ngọt ngào khi không nhìn thấy nhau nơi công sở - thứ gia vị ngọt ngào khiến cho cuộc đời trở nên thi vị biết bao nhiêu.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm vợ đau lòng, vì cô ấy không có lý do gì bị đối xử như thế. Vốn dĩ chẳng có ai biết trước mình sẽ ngoại tình cho đến khi thực sự bị chúng lôi kéo vào và bản thân dùng dằng không muốn gỡ.

Cho đến một bữa tối muộn, tôi thấy vợ đứng ở ngoài lan can tầng hai mãi không chịu vào ngủ. Tôi ra và thấy cô ấy đang khóc. Vợ hỏi: “Nói cho em biết, anh có còn yêu em nữa không?”.

Tôi sững sờ không hiểu chuyện gì thì điện thoại tôi đã nhận được vài bức ảnh từ điện thoại vợ chuyển sang. Những tin nhắn ngọt ngào tôi và “cô hàng xóm” nhắn cho nhau hiện rõ trên màn hình khiến tôi chết lặng.

Vợ tôi hỏi tôi rất nhiều, nhất thời tôi không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ cô ấy nói: “Em không muốn làm to chuyện, bởi cũng chẳng có gì hay ho. Đơn giản thôi, một là anh và cô kia kết thúc ngay lập tức, hai là em và anh kết thúc không chần chừ. Em cho anh một cơ hội lựa chọn này. Nếu còn tái phạm, người quyết định sẽ là em. Anh suy nghĩ kĩ xem anh thực sự cần ai, trong ngày mai cho em câu trả lời”.

Dĩ nhiên, tôi chẳng cần đợi đến ngày mai mà trả lời ngay lập tức. Kể từ khi đó, vợ tôi không còn nhắc lại chuyện đó, nhưng cô ấy đã thay đổi ít nhiều. Cô ấy vẫn yêu chồng, vẫn chăm lo, chỉ là đã bớt tự nhiên cười nói.

Mỗi lần xem phim hay nghe đâu đó chuyện đàn ông ngoại tình, chuyện đàn bà bắt ghen, tôi luôn thấy chột dạ, thấy biết ơn vợ mình rất nhiều. Với những gì cô ấy đọc được, cô ấy hoàn toàn có thể chửi mắng sỉ nhục tôi, hoàn toàn có thể tìm gặp tình nhân của chồng mà làm ầm ĩ lên cho người ta một phen ê chề xấu hổ. Nhưng vợ tôi đã chọn cách im lặng. Và sự im lặng đó luôn luôn là món nợ cô ấy ban cho tôi không biết phải trả thế nào.

Tôi nằm nghĩ lại câu hỏi của vợ lúc ăn cơm: Nếu vợ và nhân tình đánh nhau tôi sẽ bênh ai, sẽ bảo vệ ai? Thật ra, với tâm thế một người đàn ông, khi đứng giữa hai người phụ nữ trong hoàn cảnh éo le như vậy, bênh ai bỏ ai cũng đều dở hết. Một bên là vợ mình - vợ có ý nghĩa như thế nào đối với mình có lẽ không cần phải tả. Một bên là nhân tình, người mình trót thương yêu lầm lỡ. Nếu để mặc vợ đánh nhân tình thì mình rất hèn hạ. Nhưng đánh vợ để bênh nhân tình thì không chỉ dở mà còn rất tàn nhẫn, rất rất sai.

Hôm qua, trong lúc ngồi cà phê với nhau, một ông anh là doanh nhân nói với tôi rằng: “Chú xem vụ đánh ghen trên phố Lý Nam Đế chưa, những kẻ không biết trân trọng bảo vệ gia đình mình chắc chắn sẽ lụi bại. Làm thằng đàn ông, dù có hư hỏng đến mấy cũng không bao giờ đánh vợ. Còn một khi đã dang tay đánh vợ thì dù xe đẹp, tiền nhiều, chức trọng quyền cao thực chất cũng chỉ là một thằng du côn mà thôi. Vả lại đàn ông, sống thích ăn phở, chết lại phải cúng cơm là thế quái nào nhỉ”.

Ông anh này là dân làm ăn, không thiếu thói hư tật xấu nào không có. Nhưng với vợ mình, anh ấy luôn dành một sự trân trọng đặc biệt. Anh nói “khi anh có tiền, muốn bao nhiêu gái xinh vây quanh cũng có. Nhưng anh luôn nhớ về những ngày tay trắng người bên cạnh cùng sát cánh sẻ chia là vợ mình. Ai ở bên mình lúc vui không quan trọng, quan trọng là khi mình sa cơ lỡ bước, khi mình túng thiếu cơ hàn ai sẽ là người không quay lưng bỏ đi”.

Có những người đàn ông, giống như tôi, lúc sai lầm vẫn không hiểu vì sao mình có thể làm như vậy được. Rõ ràng có học thức, biết suy nghĩ, biết phân biệt đúng sai, mà trước chuyện sai lại cứ để mình dây dưa vào, có người dấn sâu đến mức không còn đường quay lại nữa.

Hôm qua, tôi xem clip vụ đánh ghen kia, không dưng cũng thấy đau lòng: Một người là vợ bao năm gối ấp tay kề, vì mình không tiếc tuổi xuân, vì mình mà dốc lòng dốc sức. Một bên là cô nhân tình trẻ trung xinh đẹp phút chốc thành tâm bão dư luận, bị những người xa lạ miệt thị chửi rủa không tiếc lời. Một bên là vợ đau đớn tổn thương, một bên nhân tình ê chề nhục nhã. Sẽ không có ai phải chịu cảnh như thế nếu đàn ông biết điểm dừng, không tham lam trăng gió.

Nhiều người cực kì căm ghét những kẻ thứ ba - coi nó như nguồn cơn tội lỗi, là kẻ phá hoại gia sang người khác. Không sai, họ đáng bị lên án. Nhưng là đàn ông, tôi dám khẳng định rằng: Nếu đàn ông đủ bản lĩnh, đủ trách nhiệm, đủ yêu vợ thương con, đủ tôn trọng bản thân thì chẳng có bông hoa nào đủ thơm để mời gọi khiến bướm ong lầm đường lạc lối.

Theo vietnamnet