"Em sẽ chứng minh với nhà ấy rằng em có thể nuôi con tốt như bao người mẹ khác" (Ảnh minh hoạ)
"Em đã có lúc trầm cảm muốn ôm con tìm cái chết, nhưng may mắn cả 2 mẹ con em vẫn còn sống khi quyết định rời xa căn nhà ấy và đợi ngày hoàn thiện thủ tục ly hôn" – chị Nguyễn Hải Anh, 29 tuổi ở tỉnh Hà Nam nghẹn ngào tâm sự.
Hải Anh cho biết, khi vừa tốt nghiệp cấp 3, do hoàn cảnh gia đình khó khăn, bố cô mất sớm vì mắc trọng bệnh từ 10 năm trước, một mình mẹ nuôi 3 chị em Hải Anh ăn học rất vất vả. Là chị cả, cô đã quyết định đi làm sớm để mong phụ giúp mẹ nuôi 2 em nhỏ. Tuổi trẻ bồng bột, ngay những ngày chập chững vào đời, Hải Anh đã bị thua lỗ khi làm ăn cùng một người họ hàng. Không có tiền để trả nợ và lãi, cô phải trả giá với 18 tháng tù giam. Sau khi ra tù, cô không dám yêu ai, do được học nghề đan cói khi còn ở trại giam, nên cô cũng xin làm nghề tại cơ sở tư nhân nhỏ ở tỉnh Ninh Bình.
"Em đã có lúc trầm cảm muốn ôm con tìm cái chết, nhưng may mắn cả 2 mẹ con em vẫn còn sống khi quyết định rời xa căn nhà ấy" (Ảnh minh hoạ)
Hải Anh ở trọ cùng 2 bạn nữ khác, nhưng cô luôn trầm tính, sống khép kín, chỉ chăm chút làm ăn tích góp tiền gửi về cho mẹ. Cho đến khi cô gặp Quỳnh, người đàn ông sống gần khu nhà trọ đã kéo cô ra khỏi cuộc sống trầm lặng hàng ngày. "Anh ấy cho em niềm tin, cho em cảm xúc rất khó tả. Lúc đầu em cũng lo lắng về vết đen trong quá khứ của mình, nhưng anh vẫn yêu và gạt hết mặc cảm trong em. Anh nói quá khứ đã qua hãy để nó ngủ yên, anh chỉ quan tâm hiện tại và mong em bước về phía trước cùng anh. Anh hứa sẽ bảo vệ em trước gia đình nếu ai làm em buồn khi nhắc về quá khứ" – Hải Anh nhớ lại, đôi mắt thoáng long lanh chợt đọng nét buồn.
Bên nhau được hơn 1 năm, anh nói chuyện xin bố mẹ cưới vợ và cả gia đình anh đã đến quê Hải Anh để bàn chuyện đám cưới. Chỉ còn 3 tháng nữa là đến ngày cô lên xe hoa, cũng đúng lúc này cô biết mình có bầu. Là vợ chồng sắp cưới, cứ ngỡ Quỳnh sẽ rất vui, nhưng cô không ngờ khi nghe tin vợ sắp cưới có bầu, anh lại tỏ ra khác lạ, anh nói sẽ đưa cô đi bỏ đứa bé, khi nào cưới xong hẵng lo con cái, nếu không bên nhà anh sẽ không chấp nhận. Anh hết dỗ dành, lại doạ cô phải phá thai, nhưng Hải Anh không thể bỏ con vì bất cứ lý do gì. Quỳnh bất ngờ nói: "Cô thử xem quá khứ của cô có tốt đẹp gì đâu? Đẻ con ra mà do cô nuôi có khi sau này nó thành cướp hết". Cô quá bất ngờ với thái độ khác thường và những câu nói từ chính con người anh. Lâu nay anh nói yêu thương cô, chưa bao giờ thốt ra những lời này. Do nơi trọ của Hải Anh gần nhà Quỳnh, thi thoảng cô vẫn ghé qua dọn dẹp sân vườn giúp bố mẹ anh, cô hy vọng bố mẹ anh sẽ giúp đỡ khi biết cô mang giọt máu của gia đình họ. Nhưng vừa thấy cô, bố Quỳnh đã thay đổi cách xưng hô từ "con" sang "cô" lạnh như băng: "Nhà chúng tôi không thể cưới 1 đứa con dâu có dính án tù được, vì vậy sẽ không có đám cưới nào diễn ra cả. Nếu đã lỡ có bầu thì bỏ đi là xong. Cô không xứng để làm một người mẹ tốt nuôi con cháu chúng tôi".
Cô choáng váng với những gì vừa nghe được từ bố chồng tương lai, vậy là tất cả những hạnh phúc vừa nhen lên đã bị dập tắt, chỉ vì 1 vết đen trong quá khứ mà cô vẫn lo lắng lâu nay.
Ở làng nơi Hải Anh làm việc, hầu như bà con đều biết Quỳnh và Hải Anh là cặp đôi đã đi lại, khi cái bụng cô lùm lùm gần 5 tháng, bà con trong làng xì xào. Đó cũng là lý do mẹ của Quỳnh gọi cô về, họ sợ mang tiếng ác với người làng, vậy là một đám cưới nhỏ diễn ra rất nhanh, dù Hải Anh ban đầu không đồng ý cưới và sẵn sàng làm mẹ đơn thân. Nhưng cô thương mẹ mình, nghĩ đến đứa con trong bụng cần có bố, cô bước liều, dù biết phía trước chẳng có gì tốt đẹp. Mẹ cô chấp thuận cưới cho con gái và hy vọng nhờ đứa bé mà phía nhà trai thay đổi.
"Ngay lúc cưới xong, bố mẹ chồng đã cho chồng em ra thành phố học nghề. Em vẫn đi làm ở xưởng gần nhà chồng cho đến ngày sinh con. Thế nhưng từ ngày về làm dâu, bố mẹ chồng để mặc em phải tự bỏ tiền lương ra chi tiêu mọi kinh tế trong nhà. Ngày mai đi đẻ thì ngày hôm trước vẫn 1 mình nấu cơm nước và rửa bát cho hơn chục người ăn vì nhà có khách. Đến cái nhà bẩn cũng không ai quét, bố mẹ chồng và chồng đều coi đó là việc của em. Đến khi em đẻ xong, mẹ chồng không bế cháu hộ em đêm nào. Chồng em cũng không giúp vợ bất cứ việc gì, chỉ ăn, ngủ và xem ti vi. Ban ngày thì chồng đi học nghề, em ở cữ cả đêm, ngày chỉ có 2 mẹ con. Mẹ chồng nấu cơm xong, ông bà ăn và đi ngủ, em tự lừa con rồi xuống bếp ăn những gì còn lại và dọn rửa bát. Em mệt quá vì con quấy khóc, vì ăn uống không đảm bảo, buồn chán vì chồng bỏ bơ, bố mẹ chồng lạnh nhạt nên chỉ biết khóc, khóc chán lại lủi thủi chăm con" – Hải Anh nghẹn ngào kể.
"Đêm nào em cũng mong cho hết đêm, nước mắt cứ chảy. Cứ thế đến lúc con được 3 tháng, con càng lớn thì càng phải chăm đủ kiểu. Nhưng số tiền em tích góp từ trước khi nghỉ đẻ đã tiêu gần hết, mà chồng và gia đình chồng không đưa 1 đồng nào hỗ trợ em nuôi con. Em nói chuyện với chồng đã hết tiền mua bỉm, sữa cho con, anh ta nói, anh hết cũng phải xin mẹ, cô cố đẻ nó ra, hết tiền thì về mà xin bà đẻ nhà cô. Em cố nói với chồng rằng nuôi con thì cần phải có tiền, anh không làm ra tiền thì mỗi tháng anh xin ông bà nội giúp em nuôi con. Anh ta trợn mắt nói: "Loại mày cũng dám mở mồm nói tao xin tiền của bố mẹ tao cho mày à? Không nuôi được con thì mày đi đâu thì đi, để lại con nhà tao sẽ nuôi. Ngữ mày không xứng làm mẹ của con tao".
Những câu nói của chồng như giọt nước tràn ly, mọi nhẫn nhịn, cố gắng trong cô đều sụp đổ, cạn kiệt. Không thể để con chết đói ở đây được, nhân lúc cả nhà chồng còn chưa ngủ dậy, cô bế con bắt xe về quê. "Khi bước ra khỏi căn nhà ấy, em không nghĩ được gì hơn là chỉ cần bế con ra khỏi nơi đó thôi. Khó khăn thế nào em cũng chịu được, em sẽ cố gắng đi làm để có tiền nuôi con, cũng để chứng minh với nhà ấy em có thể nuôi con tốt như bao người mẹ khác" – Hải Anh vừa nói vừa cố gạt những giọt nước mắt tủi hờn đang lăn dài trên má.
(Tên nhân vật trong bài và địa danh đã được thay đổi)
Bảo Vy (ghi)