Tôi làm việc ở một công ty sản xuất xi măng, lương tháng tầm 10 triệu đồng, nhìn tương lai thấy công việc sẽ không khá khẩm hơn là bao.

Tôi nghĩ mà buồn, đáng lẽ với ngành học và kinh nghiệm 8 năm thì thu nhập phải gấp 2-3 lần hiện tại. Vợ tôi đang ở cữ, bình thường cô ấy kinh doanh áo quần ở chợ thị trấn. Việc kinh doanh bây giờ nói chung cũng khó khăn do một phần bị cạnh tranh với hình thức online, một phần thị hiếu khách hàng thay đổi, một phần có hàng chục kiốt thi nhau mở.

Vợ chồng tôi cưới năm 2017, trước khi cưới chúng tôi góp vốn mở được kiốt nói trên và dành dụm mua miếng đất dưới thị trấn, gồng gánh mãi 2019 mới trả xong. Nói là thị trấn nhưng chỗ tôi ở nghèo lắm, chỉ hơn xã tôi một chút. Hồi trước mà ôm được vài ba miếng đất như vậy có lẽ giàu to rồi nhưng vì lúc đó tôi làm ở công ty khác, lương tháng 6 triệu nên không dám liều.

Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, không có việc gì ở nông thôn là tôi chưa từng làm. Mấy đời nhà tôi làm ruộng vườn nương rẫy, bố mẹ cũng không lương bổng gì. Bố mẹ rất vất vả để 4 chị em tôi đi học đầy đủ. Tôi là con trai duy nhất, nhiều lúc cũng thương ông bà lắm nhưng vì điều kiện khó khăn nên chưa chăm bố mẹ được. Vợ chồng đang nuôi con nhỏ, công việc không phải có của ăn của để.

Năm 2020, thấy bạn bè xung quanh ai cũng thành đạt, có nhà có xe, tôi nghĩ hay là kiếm miếng đất sau đó được giá thì bán lấy tiền xây nhà. Tôi mua mảnh đất liên huyện, hai mặt tiền giá 640 triệu đồng trước thời điểm bất động sản lên giá. Nói thì một số bạn bảo 640 triệu đồng ít nhưng ở quê tôi, số tiền đó phải làm lụng bao năm mới có được. Khi mua nó, chúng tôi chỉ có 50 triệu đồng, còn lại nhờ bố vay, mượn bạn bè, nợ chủ đất, ai cũng bảo vợ chồng tôi may. Giờ miếng đất đó có người trả gấp đôi chưa chắc tôi đã bán.

Nếu cuộc sống cứ êm đềm như vậy thì chẳng có gì để nói, mọi việc trở nên khó xử khi bố tôi nói sang năm hợp tuổi ông sẽ làm nhà, 60 tuổi không làm thì biết lúc nào mới làm nữa. Vợ chồng tôi đồng ý chủ trương làm nhà tại quê của ông, cũng sẽ ở với ông bà. Tôi là con trai một nên muốn ở với ông bà để tiện chăm sóc, cũng muốn các con sau này biết lễ phép với ông bà, hơn nữa đó là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Bố bảo nếu làm nhà thì giao cho vợ chồng tôi bán một miếng đất trên làng, bán một ít đất cao su để có tiền; nhà ở quê là tầm 700-800 triệu đồng là thoải mái ở rồi. Tất nhiên quá trình làm không bảo thì vợ chồng tôi cũng phải bỏ ra một ít để góp cùng bố.

Mọi chuyện tưởng vậy là đi theo quỹ đạo định sẵn bởi tôi và vợ nghĩ mình không làm nông nữa, bố mẹ không có sức thì giữ ruộng vườn làm gì cho nhiều, chết có mang đi được đâu, sao không làm lại cái nhà che mưa che nắng tận hưởng tuổi già và an toàn trước mùa mưa bão. Không hiểu bố mẹ nghe tác động từ ai mà bảo thôi ở thế này chứ không làm nhà nữa, vợ chồng tôi bất ngờ. Có lẽ bố mẹ luôn nghĩ vợ chồng tôi sẽ về thị trấn sống chứ không sống ở đây, hoặc làm nhà bằng tiền của ông bà chứ vợ chồng tôi chẳng góp được gì.

Tôi thấy vợ luôn là tâm điểm của mọi sự chỉ trích, cô ấy thường xuyên bị nói là người khôn lỏi, tính toán... Thực sự vợ tôi không phải vậy, cô ấy rất biết sống, sống công bằng chứ không điêu ngoa như bố mẹ, mấy chị em nghĩ? Giờ bố mẹ cũng không coi tôi ra gì, suốt ngày bảo tôi chỉ quan tâm đến vợ con chứ không quan tâm tới bố mẹ, không mua cho bố mẹ được cái gì. Tôi đứng giữa bố mẹ và vợ. Trong xóm họ đánh giá bố mẹ tôi cũng không vừa. Vậy là kế hoạch làm nhà ở quê đổ bể hoàn toàn.

Đến năm 2022, hợp đồng thuê kiốt dưới chợ sẽ hết hạn, tôi phải tìm công việc mới cho vợ. Tôi tính mình có miếng đất hai mặt tiền đẹp như vậy không kinh doanh buôn bán gì cũng phí, nghĩ thế chứ trong lúc dịch bệnh này cũng không dám làm gì. Vợ chồng bàn với bố mẹ cho chúng tôi làm quán để bán, bố mẹ chẳng nói gì. Rồi tôi tính tương lai lâu dài, thêm chuyện vợ chồng và ông bà thường mâu thuẫn nên quyết định làm luôn cái nhà nho nhỏ vừa ở vừa kinh doanh, con cái học ở thị trấn học cũng tiện. Sau đó 4-5 năm, kinh tế tốt hơn, chúng tôi sẽ về lại quê làm nhà cho ông bà rồi sống ở đó.

Bố mẹ lúc thì bảo không cho ở riêng, lúc bực lên lại bảo vợ chồng đi đâu thì đi, ở riêng rồi không cho cái gì hết. Cuối cùng tôi quyết định động thổ, làm nhà riêng. Nói thật, làm nhà như này tôi cũng lo vì không có tiền, phải đi vay toàn bộ. Tôi muốn làm nhà ở miếng đất thứ hai, còn giữ miếng đất dưới thị trấn cho con, hiện tại không còn đất để mua nữa, với lại chỗ ấy không kinh doanh gì được. Hôm vừa rồi tôi nói làm nhà (cách nhà hiện nay khoảng 6 km) nhưng vẫn nhớ nhà cũ, bố mẹ bảo: "Vợ chồng muốn làm nhà thì làm dưới kia, sang năm bố mẹ làm nhà lại để ở’’. Tôi nghe xong điếng người, không biết ông bà sống có lập trường không nữa, nếu mà cảnh hai cha con cùng làm nhà thì tiền đâu, giờ tôi động thổ rồi. Tôi nhờ bố khi nào làm thì xuống xem thợ giúp, bản thân còn phải đi làm. Bố lại tỏ vẻ mặc kệ, không quan tâm. Tôi không biết nên thế nào, ngày làm đã cận kề, làm chậm thì vào mùa mưa lại ảnh hưởng đến móng? Mong các bạn cho vợ chồng tôi lời khuyên.

Theo vnexpress