Gia đình tôi thuần nông nên kinh tế khó khăn, túng thiếu. Từ bé, chị em tôi đã phải sống kham khổ hơn người khác. Nhưng dù thế nào, dù có phải đi vay mượn tiền, bố mẹ cũng không cho chúng tôi nghỉ học. Bố tôi vẫn nói học hành là con đường dẫn đến thành công. Ông bà đã bị cái nghèo đói bủa vây rồi nên không thể để chúng tôi mù chữ như cha mẹ được.

Bù lại, chị em tôi luôn là tấm gương học tập cho cả xóm. Chúng tôi chăm chỉ, lấy thành tích học tập làm niềm vui và động lực cho bố mẹ. Khi tôi đậu đại học và đi xa nhà, bố mẹ cứ xuýt xoa mãi, sợ tôi khổ, sợ tôi thiếu đi tình cảm gia đình. Nhưng lúc đó, tôi cũng hiểu, bố mẹ còn một nỗi sợ lớn hơn: sợ không có tiền cho tôi học đến khi ra trường.

4 năm đại học, tôi đi làm thêm kiếm tiền tự trang trải cuộc sống. Đến năm 4, tôi còn đi làm cho công ty và gửi tiền về phụ bố mẹ nuôi em gái. Hiện tại, tôi đã có một cuộc sống sung túc hơn khi vừa làm công ty nước ngoài vừa nhận việc làm thêm tại nhà. 30 tuổi, tôi tự mua được căn hộ chung cư ở thành phố và có thể mua đồ đạc đắt tiền gửi về cho bố mẹ.

Tối qua, tôi dẫn mẹ đi siêu thị. Vừa vào cửa, bà đã vội đến quầy hàng giảm giá như một thói quen khó bỏ. Tôi kéo mẹ lại thì bà nói một câu đau lòng: "Cứ để mẹ lựa, mẹ thấy vẫn dùng tốt mà".

Tôi ngậm ngùi bảo mẹ không cần mua hàng giảm giá nữa, cứ lựa đồ nào xịn, đẹp cũng được, tôi đủ điều kiện mua cho mẹ mà. Mẹ nhìn lại rồi vỗ nhẹ vào tay tôi: "Con còn phải tiết kiệm để lập gia đình và lo con cái sau này nữa. Đừng phung phí". Nói rồi bà lại tiếp tục lựa hàng giảm giá.

Kết quả, cả buổi đi siêu thị hôm đó, mẹ tôi tay xách nách mang một loạt đồ về nhà. Nhưng tổng tiền mua đống đồ đó còn chưa bằng một cái áo khoác mà tôi bí mật mua cho bà. Cuộc đời tôi, được làm con của bố mẹ là điều hạnh phúc và may mắn nhất rồi.

Mỹ Hạnh