Chúng tôi may mắn có gia đình hai bên hỗ trợ ban đầu nên cuộc sống tương đối tốt. Tôi kể như vậy để thấy cuộc sống của chúng tôi may mắn và không áp lực. Tôi và chồng là mối tình đầu của nhau, yêu vài năm rồi mới làm đám cưới. Tôi ưa nhìn, công việc tốt, chăm bếp núc, nhẹ nhàng nhưng rất nhạy cảm. Đối với gia đình nhỏ, tôi dành rất nhiều sức lực để vun vén, thế nhưng cuộc sống ngày càng lâm vào bế tắc.

Chồng ít nói nhưng nóng tính cả ở nhà lẫn bên ngoài, có điều gì không vừa lòng là sẵn sàng cãi tay đôi với người khác, nhất là với vợ. Trong những năm đầu hôn nhân, chúng tôi sống khá bình lặng vì ít áp lực. Đến khi con ra đời rồi các mối quan hệ nội ngoại, vợ chồng nhiều bất đồng hơn. Tôi nghĩ chẳng vợ chồng nào không bất đồng, rồi vì yêu thương mà cùng chia sẻ và tiến tới.

Vấn đề lớn nhất là tôi và chồng không trò chuyện được với nhau. Anh càng ngày càng ít nói chuyện với vợ con. Đôi khi tôi cố khơi chuyện để chồng nói nhưng anh cứ im lặng. Mấy năm nay hiếm khi thấy anh cười khi ở với vợ con, con rủ anh chơi anh cũng chẳng muốn, chỉ dành nhiều thời gian cho cái điện thoại. Chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tôi sẽ cố nhẫn nhịn và chấp nhận; thế nhưng mỗi lần vợ chồng bất đồng hoặc khi tôi nói 1-2 câu dỗi vì sự vô tâm của anh là anh đùng đùng nổi giận, ném hết đồ đạc trong nhà, khuôn mặt hung dữ. Tôi nhiều lần góp ý mà anh vẫn không kiểm soát được. Tôi hiểu những lúc đó người vợ nên bớt lời để cửa nhà yên ấm, nhưng vừa manh nha bất đồng là anh đã giận dữ như vậy rồi, bản thân không có cơ hội nào để thể hiện.

Anh hời hợt với những thứ diễn ra trong gia đình, con học hành như thế nào, có vấn đề gì trong nhà anh đều để tôi tự giải quyết. Hàng tháng, anh đưa tôi một nửa số lương, thừa thiếu tôi tự lo, biết tính anh nên tôi cũng làm thêm việc để kiếm thêm. Tôi động viên chồng học thêm để phát triển công việc nhưng anh giận dữ, phản đối, nói không muốn đau đầu. Gần đây, tôi biết anh có thêm tiền đầu tư bên ngoài, tôi không dám hỏi vì sợ lại xung đột.

Anh vô tâm với vợ con. Có lần mẹ con tôi bị ngã xe, may mắn không sao nhưng xe hư hỏng nhiều. Anh đi làm về biết chuyện cũng chẳng hỏi han, lên phòng ngồi cầm điện thoại. Tôi hỏi anh không quan tâm đến vợ à, vậy mà anh giận đùng đùng, ném đồ đạc trước mặt hai mẹ con. Cũng có lúc chồng đi nhậu (thường sáng mới về), nửa đêm tôi đau nên gọi điện cho anh (bình thường tôi không gọi), anh về giận dữ còn tát tôi. Nửa đêm, đi bệnh viện cấp cứu một mình, tôi rất buồn. Chồng vài ba lần đánh tôi trước mặt con do vợ chồng tranh cãi vụn vặt, anh không kiềm chế được cảm xúc. Trong những lần tranh cãi đó, tôi chỉ nói những suy nghĩ của mình, hoàn toàn không vô lễ hay xúc phạm gì anh. Rồi những lần tôi ốm đau, anh đều hờ hững và coi như không biết.

Sau những cuộc cãi vã, dù sai anh cũng không bao giờ xin lỗi hay có ý làm lành. Anh sẽ chiến tranh lạnh 1-2 tháng cho đến khi tôi chủ động làm lành. Những lần trước, tôi còn tình cảm với chồng và thương con sống trong không khí gia đình ảm đạm nên luôn làm lành. Anh cũng đơn giản, tôi chỉ cần tới gần xong ôm một cái là coi như hoà. Thế nhưng, câu chuyện sau đó sẽ không được nhắc lại nữa và khúc mắc không thể tháo gỡ; mỗi khi có bất đồng nhỏ hay lớn thì những sự việc như vậy lại lặp lại.

Lần tranh cãi này, mọi thứ lại diễn ra như vậy; bất đồng, cãi nhau, chồng ném đồ và la hét vào tôi, sau đó là chiến tranh lạnh cả tháng. Chồng cũng hay so sánh tôi với người này người kia, bảo tôi không giúp đỡ được gì cho anh. Tôi nghĩ mình hoàn thành việc nội trợ, chăm sóc con cái và làm tốt công việc của bản thân đã là cố gắng hết sức rồi, chồng lại không công nhận điều đó. Trái tim tôi giờ trở nên chai sạn, cô đơn.

Xin nói thêm, chồng cũng có những mặt tích cực như đối xử với gia đình nội ngoại đều tốt, những lúc vợ chồng bình thường anh cũng giúp vợ khi được nhờ vả, tôi rủ đi chơi anh cũng đi. Hầu như tôi là người chủ động trong mối quan hệ này, chúng tôi không thể chia sẻ được nỗi buồn trong cuộc sống. Nếu như lúc nào tôi cũng chu toàn việc nhà, con cái, luôn nở nụ cười vui vẻ với chồng, không bao giờ nêu ý kiến bất đồng hay tranh cãi, có lẽ nhà cửa sẽ yên ấm. Thế nhưng, tôi cũng là con người, có những cảm xúc buồn vui và rất nhiều áp lực trong công việc, muốn được chia sẻ, quan tâm và sống với cảm xúc của mình.

Chồng đã đưa đơn ly hôn cho tôi ký. Tôi suy nghĩ mãi và cảm thấy bế tắc. Bố mẹ sẽ rất đau lòng khi tôi ly hôn, con trai sẽ không có gia đình trọn vẹn. Tôi sợ quyết định của mình sẽ ảnh hưởng đến tâm lý và sự phát triển của con. Còn sống mãi như thế này, tôi sẽ phải chấp nhận với sự cô đơn suốt đời. Trường hợp ly hôn, tôi nghĩ mình đủ kinh tế để hai mẹ con có cuộc sống tốt nhưng vẫn sợ. Tôi rất đau khổ và không biết tâm sự cùng ai. Liệu bản thân đã đủ bao dung, đủ chín chắn để đi đến quyết định cuối cùng? Xin những độc giả sáng suốt hãy cho tôi lời khuyên.

Theo vnexpress