Hai năm trước, mẹ vợ tôi mất. Trước khi nhắm mắt, bà gửi gắm người con gái thứ 2 có cuộc hôn nhân bất hạnh của mình cho vợ chồng tôi nâng đỡ. Sau lần tan vỡ hôn nhân, mất đứa con chưa kịp chào đời, chị nhớ nhớ quên quên như người mất hồn.
Mẹ mất, vợ tôi lo lắng không còn ai chăm sóc, lo lắng cho chị. Cô ấy xin tôi đón chị lên thành phố, ở chung với chúng tôi. Vợ chồng tôi hiếm muộn, chưa có con nhà lại rộng rãi nên tôi đồng ý, đón chị lên ở.
Ban đầu, chị ấy nhất quyết không chịu. Chỉ đến khi tôi khẳng định chính tôi đưa ra ý định đón chị lên, chị mới đồng ý.
Lên thành phố, vợ tôi sắp xếp cho chị ở trên tầng lầu. Để chị gái không cảm thấy buồn, cô ấy giới thiệu chị vào làm nhân viên vệ sinh ở một công ty của người bạn thân.
Có vẻ việc sống ở nơi xa lạ, không còn phải đối diện với những ánh mắt kỳ thị, gièm pha của hàng xóm khiến chị vui vẻ hơn. Sau một năm sống ở phố thị, được đi làm… chị tự tin hơn.
Ảnh minh họa.
Thấy vậy, vợ tôi vui mừng ra mặt. Cô ấy tìm mọi cách giúp đỡ chị với hy vọng chị trở lại con người tươi vui, yêu đời như trước khi đón nhận biến cố đau lòng.
Chúng tôi bắt đầu ăn cơm chung, cùng đi du lịch… Việc này khiến chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Chị không ngại ngùng, cúi mặt, lầm lì đi vào phòng mỗi khi đi làm về nữa. Thay vào đó, chị vui vẻ, trò chuyện tự nhiên hơn với vợ chồng tôi.
Mấy tháng trước, chị còn cảm ơn tôi đã đồng ý cho vợ đón tôi đến ở cùng. Chị nói chị mang ơn tôi vì đã giúp mình thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt nơi quê nhà.
Cũng từ đó, tôi thấy chị có nhiều thay đổi. Ngoài việc biết chăm chút bản thân, chị cũng xin vợ tôi được giúp cô ấy trong việc chăm sóc nhà cửa. Mỗi sáng, chị đều dậy sớm quét tước nhà cửa, giặt phơi quần áo cho cả 3 người.
Thậm chí, chị xin nghỉ việc ở công ty bạn để làm nhân viên dọn nhà theo giờ với ý định sẽ có nhiều thời gian chăm sóc vợ chồng tôi hơn. Ban đầu, tôi không đồng ý. Tôi không muốn chị ấy trở thành người giúp việc của gia đình.
Tuy vậy, vợ tôi lại nghĩ khác. Cô ấy nói nếu không cho chị giúp đỡ, chị sẽ buồn vì có cảm giác mang ơn nhưng không thể đền đáp. Thế nên cô ấy khuyên tôi nên để chị đỡ đần những công việc lặt vặt trong nhà.
Từ đó, tôi quen dần với việc chị đi chợ nấu cơm, giặt đồ, phơi quần áo cho vợ chồng tôi mỗi khi chúng tôi không có thời gian. Ngày cuối tuần, chị và vợ tôi lại cùng nhau đi chợ, nấu ăn cho cả nhà.
Tuy vậy, tuần trước, tôi thấy chị bắt đầu có những hành động không bình thường. Mỗi khi biết tôi không đi làm, chị thường ở nhà. Nếu khách mối gọi đi dọn nhà, chị cũng về sớm hơn thường ngày.
Những lần như vậy, chị thường tỏ ra quan tâm tôi một cách thái quá. Nếu tôi đọc báo, chị sẽ rót nước đặt sẵn trên bàn. Tôi xem tivi, chị tất tả gọt trái cây. Tôi tưới cây, nhổ cỏ trong vườn, chị chạy vạy đi xách nước…
Thậm chí, có hôm tôi phát hiện chị đứng nép sau cánh cửa nhìn tôi chăm chú trong lúc tôi đang tập thể dục ngoài sân. Hôm trước, tôi đi chơi tenis về, cả người mồ hôi nhễ nhại. Thấy vậy, chị chuẩn bị sẵn khăn tắm, quần áo mới.
Chị liên tục giục tôi đi tắm. Bất ngờ hơn, tôi phát hiện chị đứng phía sau cánh cửa nhà vệ sinh trong lúc tôi đang tắm.
Những hành động ấy của chị khiến tôi lo lắng, khó xử. Tôi không biết có nên nói với vợ hay không. Nếu nói, liệu cô ấy có tin tôi không hay lại nghĩ tôi tìm cách đuổi chị đi?
Theo giadinhonline.vn