Cách đây 4 tháng, lúc đó tôi đang trong giờ làm việc, mẹ gọi điện và khóc rất thảm thiết. Mẹ kể là em trai vay nợ người ta 500 triệu, nếu không trả sớm thì sẽ bị tính lãi. Mẹ bảo tôi từ từ mua nhà thành phố, dành số tiền đó để trả nợ cho em trai. Em ấy mà có mệnh hệ gì, bố mẹ không sống nổi.
P là tên của em trai tôi. Ngày nhỏ em ấy rất ngoan và nghe lời người lớn. Đến tuổi trưởng thành, em làm bạn với những người xấu nên hư hỏng. Nghỉ việc, ở nhà ăn bám bố mẹ, suốt ngày nói dối chị để xin tiền. Sau nhiều lần bị Phúc lừa, tôi rút kinh nghiệm là không bao giờ tin em ấy nữa.
Tôi gọi điện hỏi em trai chính xác số tiền đang nợ người ta là bao nhiêu. Nói thật, chị sẽ trả hết và em phải hứa là quay lại làm việc, từ bỏ lối ăn chơi xấu. Suốt 1 tuần ròng rã tra hỏi, P đưa ra nhiều số tiền nợ nần khác nhau. Khi là 1 tỷ, lúc 1 tỷ 7. Cuối cùng, em chốt lại con số 2,3 tỷ và khẳng định là chuẩn, không nói dối chị gái nửa lời. Em cầu xin tôi trả cho hết số nợ đó, em ấy sẽ quyết tâm hoàn lương để trả ơn gia đình.
Suốt 12 năm nay, tôi làm việc ngày đêm, không còn thời gian nghĩ cho bản thân, chỉ với mong muốn kiếm tiền mua nhà thành phố. Cuối cùng tôi cũng có được 2 tỷ trong tay, chuẩn bị mua nhà. Nhưng em trai rơi vào hoàn cảnh này, là máu mủ ruột thịt, tôi không thể bỏ rơi em.
Liệu lời em trai nói có đáng tin cậy không, hay khi tôi trả nợ xong thì em lại nói còn khoản này khoản kia. Tôi nghĩ rất nhiều, cuối cùng tôi chọn từ chối trả nợ cho em. Không thể vì em trai mà kéo cả gia đình tôi xuống vực được.
Dù bố mẹ cầu xin thế nào, tôi vẫn từ chối giúp em trai. Tôi bảo ai nợ người ấy trả. Cứ để xã hội dạy cho P biết sợ và từ nay không dám nợ nần. Không thể trông cậy vào tôi, bố mẹ mắng mỏ tôi rất nhiều và nói từ mặt con gái.
Khi bố mẹ bán nhà ở quê cứu em tôi thì ở phố tôi mua một căn hộ chung cư. Suốt mấy tháng qua, tôi không dám gọi điện cho bố mẹ và em trai, sợ sẽ bị mắng là kẻ bạc tình.
Ngày hôm qua, bố gọi điện cho tôi nói đang ở bến xe, muốn tới nhà tôi. Tôi mừng lắm, nghỉ việc để chạy ra đón bố mẹ. Khi nhìn thấy căn hộ của tôi, mẹ khóc và nói tôi đã có quyết định đúng đắn.
Sau khi bán đất trả hết nợ cho P, em ấy tiếp tục nói ra vài khoản nợ nữa. Đến lúc này, bố mẹ không còn khả năng trả nợ và mất niềm tin hoàn toàn vào em tôi. Những tháng vừa rồi, bố mẹ phải sống nương tựa vào người thân, ở lân la hết nhà bác này tới cô nọ. Hiện tại, không biết em trai tôi đang ở phương trời nào nữa. Bố mẹ tôi rất lo cho em ấy. Bố mẹ muốn tới nhà tôi ở lâu dài để còn đi tìm P. Nhưng biết em ấy ở đâu mà tìm đây? Tôi có nên khuyên bố mẹ mặc kệ P không?
Dung Nguyễn