Tôi chứng kiến cảnh có bố mẹ bị con cái từ chối chăm sóc, đùn đẩy trách nhiệm, thật sự rất đau lòng. Tôi sẽ không bao giờ để bố mẹ chồng rơi vào cảnh đó.

Tôi 36 tuổi, lấy chồng được 6 năm và có hai bé. Chúng tôi có 8 năm yêu nhau trước khi kết hôn. Tôi không xinh đẹp, nhà cũng không giàu, đây là lý do mẹ chồng rất khó chịu ngay sau khi cưới. Bà thường xuyên nói những câu làm tôi buồn, cứ lặp lại rằng tôi không xứng đáng với con bà khiến tôi tổn thương ghê gớm.

Bố mẹ chồng làm công chức nhà nước, không giàu có những cũng đầy đủ và có tiền để dành. Lúc đám cưới, chồng mới chuẩn bị đi làm, chúng tôi vẫn tự lo cho đám cưới. Mẹ chồng chỉ tặng tôi 4 chỉ vàng, tương đương 12 triệu đồng. Tôi không ham tiền nhưng ông bà không phải là không có, giờ mỗi lần nghĩ lại tôi vẫn thấy tủi thân, thấy bà xem tôi rẻ rúng quá đỗi.

Ảnh minh hoạ

 

Mấy năm gần đây chồng thất nghiệp, trời thương nên công việc của tôi lại thuận lợi. Tôi đi làm lo cho gia đình khá đầy đủ, sung túc; mua được nhà ở Sài Gòn và xe, cũng có của cải để dành. Chồng không giỏi làm kinh tế nhưng lại hết mực yêu thương lo lắng cho vợ con, nhiều lúc tôi thấy yêu anh quá đỗi vì anh là người đàn ông của gia đình. Tôi luôn biết ơn vì anh đã cho mình một gia đình hạnh phúc đúng nghĩa.

Từ đó, mẹ chồng không khó chịu với tôi như trước đây nữa, nhưng tôi đánh giá ông bà có chút ích kỷ. Ông bà không làm hại ai nhưng không giúp đỡ ai bao giờ. Nhà có rất nhiều đồ cũ, tôi gợi ý tặng cho người nghèo nhưng chưa bao giờ được, đồ cứ để chất đống đó.

Lúc trước tôi thường nấu cơm và tặng quà cho người nghèo, mẹ chồng khó chịu ra mặt, nói rằng hãy lo cho bản thân sung sướng trước. Tôi nói thế nào là sung sướng, vì nhu cầu thì tăng lên theo số tiền mình có. Sung sướng là định nghĩa của mỗi người, tôi sẽ không đợi mà cứ làm mỗi khi có thời gian và làm trong khả năng. Mấy lần tôi gửi thêm chút phí cho các bạn giao hàng, ông bà thấy và cứ nhắc mãi là tôi làm chuyện dư thừa, không cần thiết. Mấy năm gần đây tôi phải giấu để duy trì tặng quà cho người nghèo, có khi gặp người quen tôi lại phải dặn đừng nói cho ông bà biết.

Tôi luôn nhắc nhở và ủng hộ hết lòng để chồng báo hiếu bố mẹ. Tôi nói anh biếu tiền và mua quà biếu bố mẹ, cũng từ chối tiền bố mẹ cho con tôi. Ông bà là người tằn tiện, tôi không nỡ lấy tiền. Mỗi khi đi đâu, thấy gì ngon, tôi hay nhắc chồng hoặc bản thân sẽ mua về cho bố mẹ ăn. Vợ chồng tôi duy trì mỗi năm đều mua tour cho ông bà đi du lịch (năm rồi không đi được vì dịch Covid). Ông bà rất tiếc tiền nên nếu chúng tôi không tổ chức thì ông bà không bao giờ được đi, không biết hưởng thụ cuộc sống là gì.

Bố mẹ chồng tôi lại không nghĩ như vậy, ông bà cho rằng vợ chồng tôi hoang phí, không biết tiết kiệm tiền. Mỗi lần gia đình tôi đi chơi, ông bà đều tỏ ra khó chịu. Tôi nói: "Con làm được thì sẽ hưởng thụ cho cuộc sống có màu sắc. Bản thân vui làm việc mới có năng suất và lại làm ra tiền. Quan điểm mỗi người khác nhau, con sẽ cố gắng làm ra nhiều tiền, không tiết kiệm tiền theo cách của bố mẹ".

Mỗi lần tết đến ông bà ít mua sắm, tôi lại thích sắm sửa cho nhà cửa tràn ngập không khí xuân. Mỗi khi đến tết tôi lại giành phần mua hoa, rồi lại nghe điệp khúc xài sang, trong khi mua để trang trí cho nhà chồng chứ không phải nhà tôi. Cứ mỗi lần như vậy tôi khó chịu vô cùng, quanh đi quẩn lại vẫn là quan điểm xài tiền của tôi và ông bà.

Tôi không biết làm sao để rút ngắn khoảng cách, luôn day dứt vì không thể yêu thương bố mẹ chồng, sợ ông bà mà biết sẽ buồn lắm. Nhờ các bạn giúp để ít nhất tôi không bận tâm đến điều này mỗi ngày. Cám ơn mọi người.

Theo vnexpress