Tôi ở một tỉnh lẻ miền Tây, lên Sài Gòn học tập rồi lập nghiệp, cưới vợ, sinh con ở đây. Trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, ở tuổi 40 tôi có gia đình nhỏ, con cái dễ thương, có nhà ở và cho thuê, xe hơi, cuộc sống gia đình nhìn chung hạnh phúc.

Tôi là con út trong gia đình nông dân có 3 anh em trai, kinh tế do mình cha đảm đương, mẹ nội trợ. Từ nhỏ, tôi ý thức được rằng cha đã làm việc rất cực khổ để nuôi vợ con. Cha không cờ bạc, rượu chè, hết lòng vì vợ con, có điều ông hiền lành và có phần nhu nhược nên mẹ nắm quyền trong nhà. Mỗi lần ba trái ý mẹ là bị mẹ chửi bới. Cứ cách vài ngày tôi lại nghe mẹ chửi ba. Nhiều lúc thương ba, tôi cũng nói lại mẹ và bị đánh đòn. Lớn chút nữa tôi nhận ra mẹ rất thích cờ bạc, mỗi lần tết xong là nhà tôi phải vay tiền mua gạo ăn. Tôi cũng biết mẹ từng chơi số đề nhiều, ba không ngăn cản được.

Khi tôi học đến cấp hai, gia đình gặp thời, ba được sự giúp đỡ của anh em dòng họ nên mua trang trại lớn. Từ đó ba và các anh làm ăn khấm khá, hai anh tôi lấy vợ và cũng mua được đất. Mẹ vẫn chứng nào tật nấy, bà giữ tiền nên muốn làm gì thì làm. Tôi thấy cha đem tiền về rất nhiều mà mẹ cứ than thiếu rồi vay người nọ người kia, trả hoài không hết. Cuối cùng nhà tôi nhận ra là mẹ đã "cho" người khác một khoản tiền rất lớn (tôi không thể kể ra chuyện này). Sau này, mẹ bệnh nặng, ba gom góp và vay tiền trị bệnh cho bà, nợ nần rất nhiều, gia đình thiếu thốn.

Mẹ đối xử tệ với ba nhưng đối với anh em tôi không tệ. Mẹ rất ngại anh thứ hai của tôi vì anh hung hăng. Mẹ cưng chiều tôi vì từ nhỏ chăm ngoan, học giỏi, xem tôi là niềm hy vọng lớn. Tôi cũng nghĩ dù mẹ không thánh thiện nhưng là mẹ mình, tôi thương yêu cả cha lẫn mẹ nhưng thương ba nhiều hơn, luôn hy vọng sẽ lo được cho ba thật nhiều.

Sau khi đi làm đến giờ, mỗi khi về quê tôi đều chuẩn bị quà cho cha mẹ. Tôi mua sữa cho mẹ, bà nói thích tiền thôi nên tôi đưa tiền. Nhiều lúc biết mẹ đòi tiền nhưng tôi cũng coi đó là bình thường, cho bà thêm chút để bà vui. Tôi vui nhất là được mua trà, thuốc lá, rượu ngon cho ba; những lúc đó ba cười thật hạnh phúc.

Để làm được các việc trên, tôi phải đánh đổi rất nhiều. Cách đây gần 10 năm, khi vừa cưới vợ, do không muốn cha mẹ già phải lo chuyện làm ăn lời lỗ nên tôi ngỏ ý với cha mẹ khoán trang trại cho các anh, mỗi tháng nhận số tiền ổn định, còn lại tôi chu cấp. Ngoài ra tôi còn lãnh một số nợ lớn từ cha mẹ để ông bà không còn lo lắng. Tôi nghĩ làm thế sẽ vừa lo cho cha mẹ, vừa giúp hai anh chủ động trong cuộc sống, các anh có thể làm nhiều hơn để khá hơn. Đổi lại, nhà thờ ba mẹ đang ở sẽ giao lại cho tôi, cha tôi cũng nói trang trại đó sau này cũng cho tôi một phần.

Sau này nhìn lại, với sự hiếu thảo nhưng non nớt, tôi tự làm khổ mình và cha mẹ. Sau khi được khoán tài sản, anh tôi ra sức chiếm đoạt, cứ coi phần tài sản đó là của riêng mình. Mỗi tháng cha mẹ phải trông chờ các anh gửi tiền, nhất là ông anh bất hiếu, suốt ngày ra rả nói phải còng lưng nuôi bố mẹ. Anh gây áp lực đủ thứ, cuối cùng cha mẹ tôi phải sang tên trang trại cho anh mà không được lời cảm ơn. Không dừng lại ở đó, do biết cha mẹ hứa cho tôi căn nhà (hứa miệng), anh tôi ra sức ép cha mẹ phải đem nhà đi cầm ngân hàng với lý do làm ăn thua lỗ, cha mẹ không cho vay thì không gửi tiền hàng tháng nữa.

Mẹ tôi vẫn cờ bạc, hưởng thụ; anh tôi tranh giành tài sản, điều này đã ảnh hưởng đến gia đình nhỏ của tôi. Vợ tôi lo lắng vì thời điểm này lương tôi không quá nhiều, việc kinh doanh riêng của tôi thất bại, trong khi nhà cửa ở Sài Gòn chưa có. Ngoài ra, do không tôn trọng mẹ chồng nên đôi khi vợ tôi bực, nặng nhẹ vài lợi lại sinh ra mâu thuẫn. Đặc biệt là khi vợ chồng tôi có con, gánh nặng càng nhiều, vợ stress sau sinh nên ám ảnh chuyện tôi hay lo cho bố mẹ, mâu thuẫn ngày càng nhiều. Đến khi con gần 2 tuổi, vợ chồng tôi ly dị, em nhận nuôi con, còn tôi chu cấp tiền mỗi tháng.

Sau khi ly hôn là thời kỳ khó khăn nhất của tôi, phải vừa chu cấp nuôi con, nuôi cha mẹ, góp tiền mua nhà, không còn đường nào khác là phải cố gắng nhiều hơn nữa. Khó khăn trong việc kiếm tiền không làm tôi buồn bằng lúc về nhà. Nghe tôi ly dị, anh trai không buồn mà còn có vẻ rất vui, nhiều lần bóng gió tôi không nên chu cấp tiền nuôi con, vì lớn lên nó cũng theo mẹ, anh muốn tôi tập trung lo cha mẹ để đỡ phần anh. Anh cũng mỉm cười vì sổ đỏ căn nhà đang nằm trong ngân hàng tới 3 năm mà cha mẹ gần 80 tuổi rồi. Niềm vui nho nhỏ của tôi lúc đó là ngồi uống trà với cha, nghe ông kể những lúc làm kiếm tiền nuôi vợ con, tôi lấy đó làm động lực cố gắng.

Đúng như những gì tôi luôn tin tưởng, trời không phụ người ngay. Vào thời điểm đó công việc của tôi cũng tốt hơn, chuyển sang làm cho một tổ chức lớn, lương cao hơn. Tôi cũng học xong thạc sĩ, bằng cấp giúp ích tôi nhiều trong công việc. Rồi bạn thân cho tôi mượn số tiền lớn để mua nhà và trả góp từ từ. Tiền dư ra, tôi không cần trả bạn liền mà có thể giữ lại để đầu tư. Sau 5 năm, tôi luôn làm tròn bổn phận làm con, làm cha, mua được nhà, có số vốn kha khá để đầu tư. Tôi thường xuyên qua chăm sóc con, đưa con đi chơi cuối tuần, dẫn con về thăm nhà nội. Trong thời gian đó, vợ cũ cũng lo làm ăn và chăm sóc con, tích lũy được nhiều tài sản hơn cả tôi. Chúng tôi ngồi lại với nhau, nói về những gì được mất mấy năm qua, sau đó quay lại để con có cha mẹ và cuộc sống tốt đẹp như hôm nay.

Về gia đình ở quê, anh trai đã lấy nhà đem đi vay hai lần, hơn 5 năm ba mẹ tôi vẫn còn đó. Lần này anh cũng làm bài cũ, muốn vay một lần trả trong 5 năm, tôi ngăn cản, lấy sổ đỏ lại và chở ba mẹ đi sang tên cho tôi. Anh rất cay cú, chửi bới, thề rằng cha mẹ có chết cũng không tới nhà. Tôi tin rồi sẽ có nhiều điều không tốt đến với anh trong nay mai thôi. Cha mẹ già lắm rồi, hết cãi nhau, biết trân trọng cuộc sống hơn xưa; còn tôi chỉ có thể tới lui cuối tuần rồi lại phải trở về Sài Gòn. Đó là điều tôi luôn trăn trở, mong được các bạn chia sẻ cùng tôi.

Theo vnexpress