leftcenterrightdel
 Ảnh minh họa

Tuần tới là đám cưới của tôi, mấy ngày hôm nay, sau giờ làm, tôi tranh thủ đi đưa thiệp mời cưới tới bạn bè, người thân. Ngày hôm kia, tôi gửi thiệp mời bạn học tên Hoa, cô ấy chúc mừng và nói chắc chắn sẽ đến dự.

Vậy mà, sáng sớm hôm qua, 1 người bạn gọi điện trách tôi không đi đám cưới của Hoa, sao lại mời cô ấy làm gì. Tôi giải thích là ngày đó Hoa mời cưới nhưng do bận đi công tác, không đến tham dự được và vẫn gửi mừng 500 nghìn. Bây giờ mời lại, Hoa đi thì đi, không thì gửi tiền, có sao đâu. Lúc đó công việc bận, là bạn bè phải biết thông cảm cho nhau.

Người bạn kia vội ngắt lời, Hoa bảo đám cưới từng mời nhưng tôi không đi cũng không gửi tiền mừng. Vậy mà, tôi còn mặt dày mời cô ấy đi dự đám cưới. Nghe đến đây tôi đã hiểu ý tứ trong câu nói của người bạn.

Đám cưới của Hoa diễn ra từ 7 năm trước, tôi nhớ như in ngày đó không đi được nên gửi tiền cho anh bạn học tên Quang. 

Qua vài người bạn, cuối cùng, tôi có được số điện thoại của Quang và hỏi anh ấy về chuyện tiền mừng cưới.

Anh ấy nổi giận mắng tôi ăn nói linh tinh, nhà thiếu gì tiền mà thèm làm cái trò xấu xa đó. Mấy đồng tiền của tôi đáng là gì để anh phải bán rẻ danh dự. Biết thế, ngày đó, Quang không thèm cầm tiền mừng giúp tôi cho nhẹ nợ.

Anh ấy tung ra 1 tràng, sau đó tắt máy, tưởng sự việc sẽ dừng ở đó. Nào ngờ, buổi chiều hôm đó, Quang nhắn tin bắt tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ anh ấy không đưa tiền mừng cho Hoa. Nếu tôi không xin lỗi thì anh ấy sẽ tung sự việc lên nhóm lớp để mọi người phân xử.

Quá tin tưởng bạn, tôi thường xuyên gửi tiền mừng hay tiền phúng đám ma chay nhờ người ghi. Bây giờ, mâu thuẫn xảy ra giữa tôi và Quang mới giúp tôi có bài học nhớ đời.

Nếu tôi xin lỗi Quang, chứng tỏ anh ấy vô can trong chuyện này. Số tiền đó không quá lớn nhưng danh dự một con người quan trọng lắm. Tôi phải giải quyết chuyện này thế nào cho ổn?

Dung Nguyễn