Vợ chồng tôi có cửa hàng ăn ở ngoài chợ, không đông khách lắm nhưng cũng đủ nuôi sống cả gia đình. Chồng tôi tuy không kiếm được nhiều tiền như người ta nhưng tính tình anh ấy rất tốt.
Lấy nhau cả 10 năm rồi nhưng chưa bao giờ lớn tiếng với vợ, gia đình không giàu nhưng luôn tràn ngập hạnh phúc. Anh ấy có tính hay thương người, vợ chưa bán được tô cháo nào nhưng nếu nhìn thấy người ăn xin đáng thương là anh lại gọi vào mời ăn miễn phí ngay.
Một lần đến thăm cô ruột của tôi, cô nằm trên giường giọng nói yếu ớt thều thào nói là rất đói muốn được ăn cơm. Tôi vội vàng ra ngoài mua một tô phở về, khi no bụng rồi cô mới kể là đã 2 ngày nay chưa được ăn, các em mải mê với công việc ai cũng sợ chăm mẹ. Hôm qua con dâu cả cũng đến nhưng chỉ ngó chút xíu rồi vội vã ra về.
Không nghĩ được nhiều, chồng tôi quyết định gọi xe taxi đến đưa cô về nhà để chăm sóc cho tiện. Sau một tuần cô ấy khỏi ốm và da dẻ hồng hào đi lại bình thường khiến chúng tôi rất vui.
Rồi một ngày cả nhà tôi đang ăn cơm vui vẻ thì các con của cô tôi xuất hiện. Các em ấy đến bắt giao sổ đỏ của căn nhà 200m2 nhưng cô nói sẽ công khai cho các con khi nào hấp hối.
Có phải mẹ đã bị anh chị mua chuộc rồi lú lẫn không phân biệt được đâu là con đâu là cháu nữa à? (Ảnh minh họa)
Em dâu cả tức giận nói: "Có phải mẹ đã bị anh chị mua chuộc rồi lú lẫn không phân biệt được đâu là con đâu là cháu nữa à? Chúng con cho mẹ suy nghĩ một tuần, nếu không đưa cuốn sổ đỏ cho bọn con giữ thì sẽ không để mẹ ở đây nữa".
Không thể lấy gì từ mẹ, các em với gương mặt dữ tợn bước ra khỏi nhà khiến vợ chồng tôi lo lắng vô cùng. Khi chỉ còn ba người, cô nói là đã giấu cuốn sổ đỏ và tờ di chúc vào phía sau bàn thờ của nhà tôi, cô bảo chúng tôi không được nói cho các em bằng bất kỳ giá nào. Bởi cô muốn sau này mất đi thì sẽ để cho vợ chồng tôi một nửa miếng đất đó, còn lại sẽ để cho 3 đứa con bất hiếu kia.
Nghe cô cho đất mà vợ chồng tôi sợ hãi lắc đầu nói không dám nhận vì sẽ khiến cho anh em đấu đá nhau. Nhưng cô nói quãng đời còn lại sẽ sống với vợ chồng tôi, chứ chẳng hi vọng những đứa con kia đối tốt với mẹ. Vì vậy cô phải trả công ơn nuôi dưỡng cho chúng tôi.
Lúc đón cô về chăm sóc, chúng tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ được cô chia tài sản cho, thế nên trong thâm tâm, chúng tôi cũng không tham miếng đất đó. Theo mọi người chúng tôi có nên nhận một phần miếng đất của cô hay trả hết cho các em để được sống yên ổn đây?
P.P.L.I (tranlanh...@gmail.com)