Vợ chồng tôi chỉ đăng ký kết hôn chứ không tổ chức đám cưới. Tôi vốn là trẻ mồ côi, lớn lên trong một ngôi chùa ở địa phương. Dù vậy, tôi vẫn được các sư cô yêu thương, giáo dục rất tốt về đạo đức lẫn văn hóa. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi đi làm thêm, hàng tháng gửi về cho chùa một ít tiền để phụ các sư cô nuôi 4 em nhỏ.
Tôi gặp Kiên, chồng mình, trong một lần anh về chùa thắp hương cùng mẹ. Bố anh mất sớm, 2 mẹ con nương tựa vào nhau để sống. Mẹ anh thật thà và nhân hậu. Cuộc sống của 2 mẹ con cũng vất vả, túng thiếu nhưng bà vẫn hay đem sữa, bánh, mua quần áo tặng cho các cháu ở chùa. Có lẽ chính sự thấu hiểu, yêu thương và chia sẻ của bà đã làm tôi cảm động.
Tôi và Kiên tìm hiểu nhau được hơn 1 năm thì quyết định kết hôn. Ban đầu, anh đòi làm đám cưới nhưng tôi không chịu. Bởi tôi không có cha mẹ, không có nhà cửa, dù làm đám cưới cũng chẳng biết phải mời ai. Kiên ôm lấy tôi, bảo sẽ bù đắp cho quãng đời còn lại của tôi, nhất định không để tôi chịu tổn thương nữa. Chúng tôi chụp tấm ảnh cưới, treo trong phòng ngủ và tổ chức bữa tiệc nhỏ, mời vài người họ hàng bên chồng dự thôi.
Hiện tại, tôi đang mang thai được 8 tháng. Khi bầu 6 tháng, vì bụng đã to (tôi mang thai đôi), đi lại khó khăn nên chồng và mẹ chồng bảo tôi xin nghỉ làm để dưỡng thai. Kinh tế trong nhà đổ dồn lên mức lương 12 triệu đồng/tháng của chồng tôi. Nhưng cứ nhận lương đầu tháng, anh lại mua đầy đủ sữa bầu, quần áo sơ sinh cho mẹ con tôi trước, phần còn lại thì chi tiêu.
1 tháng nay, mẹ chồng tôi nhận hạt điều về làm vỏ. 1kg hạt điều làm sạch vỏ sẽ được trả công 10 nghìn đồng. Bà dọn dẹp nhà cửa, tưới rau xong thì lại cặm cụi ngồi làm. Bà làm cả đêm, cứ mò mẫm mãi với đám hạt điều ấy dù mức tiền công mỗi ngày không cao. Tôi khuyên mẹ nghỉ thì bà nói muốn tranh thủ kiếm thêm ít tiền để đến lúc tôi sinh con, bà còn có tiền mà lo cho con dâu và cháu nội.
Tối qua, mẹ lại ngồi làm mãi đến 11 giờ khuya. Tôi đi tiểu, thấy bà vẫn chưa ngủ nên gọi mẹ đi ngủ, tuổi già thức khuya là không tốt. Mẹ xua tay, bảo tôi cứ ngủ trước, bà cố làm cho xong phần hạt trong rổ. Bà nói mới hỏi mấy bác hàng xóm số tiền để tôi sinh dịch vụ, bà với chồng tôi đang cố gom góp, dành dụm để tôi được sinh đẻ an toàn và sạch sẽ.
Nhìn đôi tay rớm máu của mẹ chồng, tôi vừa xót xa vừa cảm động, đến mức rơi nước mắt. Vào phòng, tôi vẫn không sao ngủ được. Có lẽ ông trời đang bù đắp cho tôi một gia đình hoàn chỉnh và dù gia đình ấy không giàu có nhưng ai cũng yêu thương, bảo bọc tôi hết mực. Với tôi, một đứa trẻ mồ côi, thì đây là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Mỹ Hạnh