Sinh con được 2 tháng thì vợ chồng tôi ly thân. Chồng tôi là một gã đàn ông vô trách nhiệm với vợ con nhưng lại hết lòng vì bạn bè. Dù có con nhỏ, anh ta vẫn đi nhậu nhẹt với bạn thâu đêm. Khi nào không đi nhậu ở ngoài thì kéo bạn về nhà nhậu, hát hò khiến con trai không thể ngủ được. Tôi nhắc nhở, chồng còn hất đổ cả mâm bát rồi bỏ đi. Tiền bạc làm ra bao nhiêu, anh ta chỉ đưa cho tôi một nửa, phần còn lại thì tiêu xài phung phí.
Chị dâu đến thăm tôi, thấy tôi ăn cơm với quả trứng luộc thì xót quá nên khuyên tôi về nhà ở một thời gian xem thử chồng có thay đổi không? Nhưng tôi dùng dằng mãi thêm cả tháng nữa. Sau một lần chồng nhậu say sưa rồi đập đồ đạc chỉ vì con khóc, anh ta không ngủ được, tôi mới đủ can đảm bế con rời khỏi căn nhà ấy.
Về nhà bố mẹ, tôi không ngờ khi được chị dâu chuẩn bị sẵn cho một căn phòng sạch sẽ, rộng rãi. Chị ấy nói thấy tôi đang ở cữ mà phải dọn dẹp, rửa đống bát đũa do chồng nhậu nhẹt từ hôm trước; rồi ăn bữa cơm đơn giản quá mức, chị không chịu được. Căn phòng trống trong nhà, chị đã thuê người về dọn dẹp, sơn sửa, trang trí lại, để khi nào mẹ con tôi bế tắc thì còn có nơi quay về. Sự ân cần, chu đáo của chị dâu khiến tôi cảm động đến rơi nước mắt. Hèn chi bố mẹ và anh trai tôi, ai cũng quý mến chị.
Từ lúc tôi về nhà ở, chồng tôi có đến tìm 2 lần nhưng lần nào cũng trong tình trạng say xỉn nên gia đình không đồng ý cho tôi về lại bên ấy. Chị dâu nói tôi nên suy nghĩ cho kĩ, sống với một người đàn ông chỉ biết bạn bè, nhậu nhẹt, không có chí hướng, không lo làm ăn thì chỉ khổ cả đời thôi. Chị không khuyên tôi ly hôn nhưng tôi cần phải mạnh mẽ, bản lĩnh hơn khi đối diện với chồng.
Tối qua, tôi bế con, ru con ngủ nên ngủ quên, lúc tỉnh dậy là 9 giờ tối, cả nhà đã ăn cơm xong rồi. Tôi mò xuống nhà bếp tìm đồ ăn. Mở lồng bàn, thấy bát canh giò heo hầm đu đủ, cá kho tộ và đĩa rau luộc, đĩa trái cây tráng miệng, nước mắt tôi tự nhiên rơi. Tôi biết, đây là những món chị dâu nấu riêng cho mình để tẩm bổ cho có sữa. Từng món, chị đều cẩn thận để vào bát giữ nhiệt cho tôi.
Tôi ăn cơm mà trong lòng cứ suy nghĩ mãi về những gì chị khuyên. Tôi biết, chị dâu thương vì thấy cảnh sống của tôi khổ sở cả vật chất lẫn tinh thần. Nhưng nếu chuyển về sống chung mãi như vậy cũng không phải là cách hay vì tôi không muốn trở thành gánh nặng của gia đình. Phải làm sao để chồng tôi bớt nhậu nhẹt và biết thương yêu vợ con hơn đây? Hay tôi nên ly hôn, tìm cho mình một cuộc sống mới?
Mỹ Hạnh