Ảnh minh hoạ

 

Tôi cưới năm 24 tuổi, có một công việc ổn định trong một bệnh viện tuyến tỉnh, hai vợ chồng có một miếng đất nho nhỏ tại quê chồng, gia đình nội ngoại cũng gần nhau, luôn yêu thương đùm bọc. Vậy mà vì hiếm muộn, tôi phải chữa trị, đành nghỉ việc, bỏ hết sự nghiệp, cuộc sống thân quen để vào TP HCM, hy vọng sớm có đứa con.

Một năm, hai năm giờ sắp năm thứ ba tới nơi rồi mà con vẫn đang ở đâu chưa chịu đến, tiền cũng cạn kiệt, đất ở quê đã bán để chạy chữa, công việc không có, sức khỏe đi xuống. Vì hiếm muộn mà những cuộc giao lưu cùng bạn bè (gồm những gia đình nhỏ) tôi sợ phải có mặt, sợ người ta nói móc, nói kháy, sợ chồng mình bị cười: "Thằng này không sinh được con, hay là nhờ tao chỉ đứa khác đến giúp vợ mày".

Tôi cũng sợ Tết về nhà mọi người xúm lại hỏi rồi chỉ trỏ với thái độ mỉa mai. Hoặc khi tôi có nghiệp vụ y tế về chăm sóc trẻ em, đưa lời khuyên cho con họ, họ lại bảo: "Chưa có con làm sao biết được". Hiếm muộn cũng là một bệnh mà tại sao người thông cảm thì ít, người gièm pha thì nhiều? Vừa rồi là lần thứ hai tôi thất bại trong quá trình thụ tinh ống nghiệm, buồn nhiều mà chẳng biết bày tỏ nỗi lòng với ai.

Theo vnexpress