Hồi trẻ, lấy nhau 10 năm rồi vợ chồng tôi mới có con. Hiện tại, chồng tôi nghỉ hưu được 4 năm, còn tôi làm 2 năm nữa mới nghỉ. Con gái lớn của tôi đang học đại học trên phố, đứa con gái nhỏ vừa thi tốt nghiệp xong, sắp tới cũng theo chân chị.
Tuy đường con hiếm muộn nhưng tôi có điểm may mắn là cả đời không phải lo lắng nhiều về chuyện tiền bạc. Từ trước đến nay người làm ra kinh tế và nắm giữ tiền là chồng tôi. Nhờ có sự năng động của anh mà mẹ con tôi có cuộc sống yên ấm hạnh phúc.
Hôm chủ nhật vừa rồi, chồng tôi qua nhà hàng xóm chơi cả buổi tối, đến muộn phải gọi vài lần mới chịu về. Trước lúc đi ngủ, chồng nói con gái bác hàng xóm đang muốn bán nhà trên thành phố để về quê chồng sống. Nghe nói ngôi nhà đó cách trường con tôi đang học 16 cây số. Nếu mua được nhà thì tương lai 2 con không phải ở trọ.
Có con học trên thành phố, bố mẹ nào chẳng ước ao mua nhà cho con để không phải đi thuê phòng trọ. Nhưng quan trọng mấy ai đủ tiền mà thực hiện được ước mơ đó.
Chồng tôi nói là con gái của bác hàng xóm đang rao bán nhà 5 tỷ. Anh bảo với số tiền đó nằm trong khả năng tài chính của gia đình tôi. Nghe chồng nói mà tôi giật mình, cả gia tài mới có 1 tỷ gửi tiết kiệm, lấy đâu ra số tiền lớn như thế để mua nhà thành phố.
Anh nói bản thân có hơn 1 tỷ gửi ngân hàng từ thời còn đi làm. Đó là khoản tiền giữ riêng để làm việc lớn, có lẽ sắp tới phải dùng đến nên muốn công khai với vợ. Tôi rất vui và bất ngờ khi chồng có khoản quỹ đen lớn thế. Nhưng tổng cả 2 khoản lại chưa đủ.
Chồng nói sắp tới tôi nghỉ hưu, vợ chồng nên chuyển ra phố sống với các con. Vì thế anh muốn bán nhà ở quê để có đủ tiền mua nhà trên phố. Nghe đến đây thì tôi thật sự không tán thành ý tưởng của chồng.
Tôi bảo ngôi nhà chứa bao nhiêu kỷ niệm vui buồn của gia đình. Hàng xóm, anh em ruột thịt đều sống ở gần, tôi không muốn xa mọi người. Chồng bảo lúc đầu xa thì hơi nhớ nhưng lâu rồi cũng quen thôi. Muốn được gần con thì phải xa anh em hàng xóm, đó như là quy luật thường ngày thôi. Mất cái này được cái khác.
Chồng tôi rất quyết tâm bán nhà ra phố sống nhưng tôi đang do dự. Tôi không biết phải làm sao nữa mọi người ạ?
Dung Nguyễn