Nhà chồng tôi có hai anh em trai, vợ chồng tôi đã có nhà riêng và ở ngay bên cạnh ông bà. Còn vợ chồng chú út hiện đang sống chung với bố mẹ chồng.
Ngày chú út cưới vợ cả nhà chồng không ai đồng ý. Bởi khi đó em dâu nhỏ con, ngoại hình lại thua kém chú út rất nhiều. Nhưng với sự kiên trì và tình yêu thủy chung của hai em đã khiến bố mẹ chồng chịu thua.
Từ ngày về làm dâu, cả nhà chồng nhận thấy ở em dâu có rất nhiều đức tính tốt, thế nên mọi người đã thay đổi cách nhìn về em ấy. Sau khi em dâu mang bầu thì nghỉ việc ở nhà dưỡng thai.
Vợ chồng tôi tuy ở riêng nhưng từ trước đến nay vẫn ăn chung với bố mẹ chồng. Sau khi chú út cưới vợ, bố mẹ vẫn muốn chúng tôi cùng ăn cho vui. Khi chưa có em dâu thì chiều nào tôi cũng mua đồ về và hai mẹ con cùng nấu nướng. Bây giờ có em dâu rồi, mọi việc nhà do em ấy đảm nhận hết, bởi mọi người đều đi làm cả.
Mang tiếng ở nhà dưỡng thai nhưng em dâu phải làm tất cả mọi việc. Tối nào mọi người đi làm về cũng có mâm cơm nóng đặt sẵn trên bàn. Trong lúc ăn mà thiếu thứ gì thì em dâu lại giành quyền lấy giúp mà không hề tỏ ra khó chịu chút nào.
Đứa con nhỏ của tôi rất quý em dâu, bữa nào cũng đòi thím bón cơm mới chịu ăn, người khác mà bón thì con ngậm chặt miệng. Vậy là trong bữa cơm, em dâu vừa ăn cơm vừa nhận việc bón cơm cho cháu.
Tối hôm qua, đứa con lớn của tôi than phiền chuyện bố mẹ đón muộn nhất trường, đợi lâu con mệt mỏi lắm. Tôi dỗ dành con là cố gắng tập xe, biết đi xe đạp thì tự đi tới trường cho chủ động. Còn chồng tôi trách con trai yếu đuối, có chút khó khăn mà đã nản, bố mẹ phải đi làm, đến giờ mới được về.
Bất ngờ em dâu nói là từ hôm sau để hai cháu cho em ấy đón. Em bảo ở nhà rảnh rỗi, hằng ngày đi đón cháu cho thoải mái. Cả nhà không đồng ý, vì em đang mang thai tháng thứ 6, cần đi lại rất cẩn thận. Nhưng em nói trường các cháu ở gần, em đi bộ đón các cháu, coi như đi tập thể dục cho khỏe hai mẹ con.
Nghe ý kiến của em dâu rất hợp lý nên mọi người ủng hộ. Sau đó, tôi nói là em dâu sắp sinh con, phải chi tiêu rất nhiều. Hàng tháng vợ chồng tôi sẽ bồi dưỡng em ấy 6 triệu, mong em không từ chối.
Nhưng em nói ở nhà rảnh rỗi, làm chút việc nhà cho khỏe người, có đáng là gì nên không thể nhận tiền của mọi người. Em bảo hằng ngày thấy cả nhà quây quần vui vẻ bên mâm cơm là vui rồi.
Sự từ chối của em dâu làm chúng tôi khó nghĩ quá. Vì tôi hiểu là không ai giúp mãi người khác được, chúng tôi muốn sòng phẳng để tương lai lâu dài và cũng bớt thiệt thòi cho em ấy. Thế nhưng em cứ từ chối thì chúng tôi nên đưa tiền kiểu gì cho khéo đây?