Khi đến với nhau, chúng tôi không tổ chức đám cưới mà chỉ làm một bữa tiệc nhỏ để báo cáo ông bà và gia đình hai bên. Bởi tôi và vợ đều rất nghèo, tiền bạc là một vấn đề lớn nên không thể phung phí được. Cô ấy lại đang có bầu, còn quá nhiều thứ tiền cần phải chi tiêu trong tương lai. Biết vợ buồn, đêm tân hôn, tôi ôm lấy vợ, tự trách mình vô dụng khi không thể tổ chức cho cô ấy một đám cưới chỉn chu. Vợ chỉ cười, bảo chỉ cần tôi yêu thương mẹ con cô ấy, vậy là đủ.
Vợ sinh con, bao nhiêu thứ tiền đổ dồn lên vai khiến tôi chới với. Lúc nào trong đầu tôi cũng chỉ có tiền, tiền và tiền. Lon sữa của con sắp hết, bỉm chỉ còn vài cái, con húng hắng ho đều khiến tôi lo lắng. Có hôm, tôi đi làm mà chẳng có đồng nào để ăn sáng.
Bạn tôi khuyên tôi nên đi xuất khẩu lao động vài năm, kiếm một số vốn để xây nhà, lo cho vợ con. Tôi đắn đo suy nghĩ suốt cả tuần. Con tôi lúc đó mới hơn 4 tháng tuổi, vợ lại còn quá trẻ, bỏ 2 mẹ con ở nhà, tôi không nỡ và cũng không dám. Nhưng khi tôi bàn với vợ, cô ấy lại động viên tôi cố gắng. Vợ nói cô ấy không phải kiểu tiểu thư đài các, sức chịu đựng của cô ấy rất mạnh mẽ. Vợ sẽ chờ đợi ngày tôi trở về.
5 năm bôn ba xứ người, lắm lúc nhớ vợ con cồn cào, tôi chỉ đành biến nỗi nhớ thành động lực làm việc. Hàng tháng, tôi gửi tiền về đều đặn cho gia đình và luôn dặn vợ tiết kiệm. Cô ấy cũng thường gọi điện, gửi ảnh, video của con, của cha mẹ cho tôi xem. Tôi đi rồi, vợ thay tôi làm tròn trách nhiệm chăm sóc cha mẹ già nên tôi cũng yên lòng.
Vợ tôi khéo tiết kiệm, số tiền tôi gửi về, vợ mở sạp bán quần áo trẻ em, trái cây theo mùa nên cũng kiếm thêm được một khoản thu nhập khá ổn định. Khi tôi trở về, chúng tôi đã có đủ tiền xây nhà.
Chúng tôi định tổ chức đám cưới thì vợ lại có bầu lần 2. Khi con cứng cáp, tôi nói vợ làm đám cưới thì cô ấy bật cười, nói đã 2 con rồi thì cưới hỏi gì nữa. Nhưng vợ vẫn muốn được mặc áo cưới một lần. Và chúng tôi quyết định đi chụp ảnh cưới, cũng là ảnh kỉ niệm 8 năm ngày cưới.
Nhìn tấm ảnh cưới được treo trong phòng khách, vợ chồng tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Sau 8 năm ròng, chúng tôi cũng đã thực hiện được ước mơ của mình. Tôi biết ơn vợ vì đã chờ đợi, vun vén, báo hiếu cha mẹ thay tôi suốt 5 năm ròng rã. Nợ ân tình này, có lẽ tôi phải đền đáp bằng cả cuộc đời của mình. Mong rằng câu chuyện của vợ chồng tôi sẽ tiếp thêm động lực cho các đôi vợ chồng trẻ tiếp tục cố gắng để chạm đến ước mơ của mình.
Mỹ Hạnh