Vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ đến thành phố sinh sống và lập nghiệp. Hiện tại, chúng tôi đã mua được căn hộ chung cư nhưng vẫn đang trả tiền lãi, tiền gốc khá nhiều mỗi tháng. Vì thế, việc chi tiêu trong nhà hết sức chắt chiu, cẩn thận.
Chồng tôi lái xe taxi nên phải làm liên tục, bất kể ngày đêm, cứ có khách gọi là anh lại chạy xe. Có những khi anh còn nhận chạy xe du lịch liên tỉnh để kiếm thêm thu nhập dù rất vất vả. Tôi vì sức khỏe yếu nên chỉ làm gần nhà, lương tháng bèo bọt. Bù lại, tôi có thời gian rảnh để chăm sóc gia đình, lo cho 2 con nhỏ ăn uống, học hành. Chúng tôi bù qua sớt lại cho nhau và luôn tôn trọng, yêu thương đối phương.
Hai năm nay, từ lúc mua nhà mới, tôi không dám mua son phấn, váy áo đẹp cho bản thân nữa. Nếu đi dự tiệc cưới hỏi, tôi sẽ mượn váy của em gái rồi nhờ em gái trang điểm giúp. Đồ mặc ở nhà cũng là đồ cũ hoặc để tiết kiệm, tôi còn mua hàng si để mặc. Em gái vẫn hay khuyên tôi nên biết chăm chút bản thân, đừng luộm thuộm quá kẻo bị chồng chê bai. Tôi cũng biết thế chứ nhưng kinh tế không cho phép, tôi có muốn ăn diện cũng không thể.
Mấy hôm trước, tôi lướt mạng và mua một cái váy giảm giá chưa tới 100 nghìn. Tuần sau là đám cưới của em chồng, tôi dự định mua váy mới để dự tiệc cưới cho chồng khỏi mất mặt. Chiều nay nhận váy, tôi thất vọng bởi chất liệu và kiểu dáng váy không được đẹp như trong ảnh quảng cáo.
Đến tối, chồng tôi đi làm về, tôi mặc váy mới hỏi anh có đẹp không? Chồng tôi lắc đầu rồi hỏi cái váy ấy có giá bao nhiêu tiền? Tôi buồn bã nói mình đặt mua online, chưa tới 100 nghìn. Nghe vợ nói thế, anh im lặng một lúc rồi bảo tôi gửi trả lại hoặc đừng mặc, anh sẽ đưa tôi đi mua một cái váy mới đẹp hơn.
Rồi chồng hối thúc tôi ăn cơm nhanh để còn chở tôi đi mua. Lúc anh dừng xe trước một shop thời trang có thương hiệu, tôi bất ngờ và không muốn vào. Bởi một cái váy ở đây cũng tiền triệu. Chồng nắm tay tôi, nói có tiền, chỉ cần tôi thích cái nào thì anh sẽ mua cho tôi cái đó, không phải lo lắng.
Trước sự động viên của chồng, tôi mua cái váy hơn 1 triệu. Trên đường về, chồng cứ tấm tắc khen tôi mặc váy mới xinh hẳn, nhìn cứ như thời còn son. Rồi anh ngậm ngùi nói xin lỗi vì đã không thể lo cho tôi một cuộc sống sung túc, giàu sang như người ta. Tôi ôm lấy chồng mà rơi nước mắt. Có một người đàn ông luôn bên cạnh, yêu thương và dành cho mình những gì tốt nhất, với tôi đã là hạnh phúc quá lớn rồi.
Mỹ Hạnh