Chồng tôi có hội bạn thân bao gồm 12 người cả nam lẫn nữ. Tình bạn của họ vô cùng đáng ngưỡng mộ. Họ học chung với nhau từ thời cấp 1, lên đại học thì mỗi người một trường, ra trường cũng mỗi người làm việc một nơi nhưng tình cảm gắn bó như anh em trong nhà.

Mặc dù mọi người ai cũng có gia đình, công việc bận rộn không gặp thường xuyên, bất kỳ nhà nào có sự kiện hiếu hỷ, buồn vui thì 12 người đều có mặt.

Từ ngày tôi yêu và cưới anh, tôi đã gặp các anh chị nhiều lần. Họ cũng rất quý tôi, thậm chí tôi còn khá thân với các chị trong nhóm, rủ nhau đi ăn uống, mua sắm rất gần gũi, thân thiết.

Trong số các chị, có một người tôi hay gọi đùa là lãnh đạo của nhóm. Chị vui vẻ, hoạt bát, luôn là người đứng ra kết nối, thông tin cho tất cả, cầm tiền quỹ nhóm để chi tiêu, mua sắm, ăn uống mỗi khi tụ họp.

ngoai-tinh-voi-ban

Tôi quá choáng váng trước sự thật chồng vừa thừa nhận.(Ảnh minh họa)

Mặc dù bận rộn, chị luôn xuất hiện trong mọi cuộc, năng nổ, hào hứng, vui tươi. Điểm lạ là chị không yêu ai, cũng không có ý định lấy chồng. Tôi hỏi chồng tôi, anh ấy nói trước kia chị yêu anh Tuấn - cũng là thành viên trong nhóm anh em. Nhưng sau đó, mối tình này tan vỡ, anh Tuấn có vợ, còn chị từ đó không thấy yêu ai.

Bất ngờ trong một dịp gặp mặt, chị vác cái bụng lùm lùm đi gặp mọi người. Chị giải thích đây là kết quả của phương pháp khoa học không liên quan đến ai. Tất nhiên giải thích đó không thỏa mãn được sự tò mò, nhưng tất cả chúng tôi đều tôn trọng chị, chỉ mong chị hạnh phúc với lựa chọn của mình.

Ngày chị sinh con trong bệnh viện, chồng tôi đi công tác nên mấy chị em chúng tôi rủ nhau đi thăm, chúc mừng chị "mẹ tròn con vuông". Lúc đó tôi nhớ, chính tôi còn bế đứa nhỏ trên tay, ngắm nhìn, còn khen thằng bé thật khôi ngô. Thằng bé nhỏ xíu, đỏ hỏn, da dẻ nhăn nheo nhưng rất đáng yêu.

Sau này, tôi với chị vẫn thi thoảng hỏi thăm nhau. Chị khoe thằng bé đã biết làm gì, bao nhiêu cân, biết yêu mẹ thế nào... Chị không tiết lộ bố đứa bé là ai nhưng thú thực, chúng tôi đều mừng cho chị. Tôi còn tấm tắc khen chị mãi, đúng chuẩn kiểu phụ nữ văn minh, bản lĩnh. Ngày bố chồng tôi mất, lần đầu tiên chị dẫn con đi cùng.

Nhìn thằng bé bước vào đám tang, tôi còn tưởng mình hoa mắt. Đứa bé giống hệt Bum con tôi. Khuôn mặt đó, đôi mắt, cái miệng không lẫn đi đâu được. Tôi quay sang nhìn sững vào chồng. Thằng bé giống anh ấy vô cùng. Chồng tôi khá đẹp trai, nét đẹp vô cùng đặc trưng: Đôi mắt dài, mũi cao, môi mỏng lúc nào cũng như hơi mím, khuôn mặt góc cạnh nam tính.

Tôi cố tình trân trân nhìn chồng để kiểm tra phản ứng của anh ấy. Chồng tôi tỏ ra lúng túng, thái độ mất tự nhiên ra mặt. Tối đó, tôi truy hỏi anh. Lúc đầu, chồng tôi không nói gì, còn gắt lên với tôi rằng đang làm đám tang cho bố, việc gia đình không lo còn tập trung vào những việc đâu đâu. Nhưng rồi trước thái độ của tôi, chồng buộc phải thú nhận đứa bé đúng là con của anh ấy.

Trong một lần thiếu kiểm soát, anh đã để bản thân đi quá giới hạn. Khi cô ấy có bầu, anh cảm thấy có lỗi, cộng thêm tự nhận thấy mình phải có trách nhiệm với mẹ con chị nên anh vẫn qua lại chu cấp cho con. Chồng xin lỗi và cầu mong tôi tha thứ. Tôi quá choáng váng trước sự thật chồng vừa thừa nhận.

Bởi đám tang bố vẫn chưa xong nên tôi cố nín nhịn giữ bình tĩnh, giữ thể diện cho chồng. Nhưng nỗi đau bị phản bội khiến tôi muốn ngã quỵ. Tôi có thể tha thứ cho hai người họ không, làm như không biết cho "sóng yên biển lặng", hay tự mình rời đi bằng một cuộc ly hôn?

Theo giadinhonline.vn