Năm ngoái, mảnh đất trống sát vách nhà tôi có người mua và xây nhà ở. Ngôi nhà rộng rãi, đẹp, kín cổng cao tường. Nhưng tôi để ý thấy chỉ có một cô hàng xóm trung niên thường đi ra đi vào một mình. Cô ấy cũng ít giao tiếp với mọi người trong khu phố. Thỉnh thoảng gặp cô ấy, tôi cũng mỉm cười, gật đầu chào và cô ấy cười đáp lại, coi như xã giao.
3 tháng trước, tôi sinh con, là sinh đôi nên vất vả hơn nhiều so với những người mẹ khác. Thời gian đầu, mẹ chồng đến chăm sóc bé giúp tôi để tôi có thời gian nghỉ ngơi. Chồng cũng xin nghỉ phép ở nhà để nấu nướng, bế con vào những lúc rảnh rỗi. Sau 1 tháng, chị chồng tôi sinh nên mẹ chồng phải về quê chăm chị ấy. Chồng tôi cũng không thể xin nghỉ được nữa. Mẹ đẻ thì ở xa quá nên tôi cũng không thể nhờ cậy bà. Vợ chồng bàn đến việc thuê bảo mẫu nhưng không khả thi vì tìm người ưng ý rất khó, số tiền phải trả lại cao.
Bí đường, chồng tôi đành phải sang nhờ vả cô Mận - hàng xóm cạnh nhà, nhờ cô ấy sang nhà trông giúp 2 đứa nhỏ những lúc cần thiết. Cứ tưởng cô hàng xóm sẽ từ chối, nhưng không, cô ấy vui vẻ nhận lời. Cô ấy còn bảo chồng tôi cứ yên tâm đi làm, phần cơm nước của tôi cứ để cô ấy nấu luôn vì cô ăn cơm một mình, cũng rất buồn.
Từ 2 tháng nay, cứ đúng 6 giờ sáng, cô Mận lại sang nhà bế lần lượt 2 đứa con tôi đi tắm nắng. Sau đó, cô ấy dọn dẹp nhà cửa, bỏ đồ vào máy giặt hoặc phơi đồ giúp tôi. Đến trưa, cô lại nấu sẵn đồ ăn rồi bưng sang ăn chung với tôi.
Ban đầu, tôi ngại quá, cứ bảo cô hàng xóm để đấy cho tôi làm nhưng cô cứ bắt tôi phải nghỉ ngơi. Rồi cô Mận nghẹn ngào kể cho tôi nghe chuyện đau lòng, con gái cô vì sinh non, bị băng huyết mà mất. Sau cú sốc đó, tâm lý cô bị ảnh hưởng nặng nề, phải điều trị chuyên khoa thần kinh một thời gian. 2 người con trai vì muốn mẹ có không gian tĩnh dưỡng nên mới mua mảnh đất và xây nhà ở đây cho cô ở. Nhưng họ đều có công việc ở thành phố nên cũng chỉ về với mẹ vào những ngày nghỉ thôi. Sống một mình, cô ấy luôn cảm thấy cô đơn, may mà có vợ chồng tôi. Cô Mận hay âu yếm gọi 2 con tôi là cháu ngoại, như thể cô ấy đang nhớ về người con gái và đứa cháu xấu số của mình.
2 tháng trôi qua, tôi mang ơn nghĩa sâu nặng của cô hàng xóm. Cô ấy cũng xem tôi như con gái ruột mà đối xử chân thành. Chồng bàn với tôi nhận cô ấy làm mẹ nuôi để cô trở thành bà ngoại của 2 đứa nhỏ một cách chân chính. Tôi có nên làm như vậy không? Như vậy có bị coi là "thấy người sang bắt quàng làm họ" không?
Mỹ Hạnh