Những ngày tháng ấy, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Từ khi không có việc làm, chồng sinh thói vũ phu, cục cằn, hơi tí là quát tháo cả nhà.

Nhìn con gái khóc khi bố quát tháo, lòng tôi lại quặn thắt. Tôi chỉ ước mình kiếm được nhiều tiền hơn, cuộc sống sung túc hơn để gia đình bớt khổ.

Tôi quyết định đi làm ăn xa kiếm thêm thu nhập. Công việc mới được bạn bè hỗ trợ nên thuận buồm xuôi gió. Thu nhập của tôi cũng cao dần lên. Tôi dành một khoản gửi về quê cho mẹ chồng để bà chăm sóc cháu. Nhưng khi tôi có chút tiền dư dả cũng là lúc tình cảm mẹ con xa cách.

Con gái vì quấn bà nội và bố nên lúc nào cũng chỉ nói chuyện với mẹ vài câu rồi thôi. Có lần tôi về nhà nghỉ dịp cuối tuần, con không thân thiết với mẹ khiến tôi rất buồn. Nhiều khi tôi muốn quay về để được ở bên con nhưng công việc đang thuận lợi, tôi không muốn đánh mất cơ hội.

me-chong

Ảnh minh họa

Cứ như thế vài năm trôi qua, con tôi dường như quên mất người mẹ tần tảo kiếm tiền nuôi con ăn học. Trong thời gian tôi đi làm xa, chồng được một người phụ nữ làng bên giúp đỡ. Cô ta tìm công việc cho chồng tôi, giúp chồng tôi thứ này thứ kia. Hai người vì thế dần nảy sinh tình cảm.

Biết chuyện, tôi rất đau lòng. Tôi không cam tâm ly hôn bởi bao năm qua, tôi dành hết tâm sức lo cho gia đình chồng. Vốn liếng tôi cũng đổ hết cho con gái mà giờ lại chẳng được gì. Thế nhưng, nhìn chồng hết lòng với người đàn bà kia, tim tôi quặn thắt. Tôi biết mình không còn chỗ trong lòng anh nữa.

Trước khi ly hôn, tôi đòi nuôi con gái. Nhưng điều tôi không ngờ đến là con đòi ở với bố và bà nội. Có lẽ khoảng cách bao năm khiến con không còn thân thiết với tôi.

Trong lòng tôi đầy ân hận vì năm xưa đã vì mưu sinh mà lao đi làm ăn xa. Tại sao tôi phải gánh trách nhiệm kiếm tiền, trong khi chồng là kẻ thất nghiệp? Người đàn bà như tôi dại là vậy nên giờ đây, con cũng không muốn sống gần mẹ.

Ly hôn hơn 3 tháng, tôi khóc lóc suốt ngày vì nhớ con. Những cuộc điện thoại cũng thưa dần vì con đã có niềm vui mới. Lần đó, tôi về thăm con và ăn cơm cùng gia đình chồng cũ. Phải lấy hết bản lĩnh, tôi mới có thể ngồi chung mâm với vợ mới của anh.

Lúc nhìn con gắp thức ăn cho mẹ kế, tôi rất đau đớn. Con không hề gắp thức ăn cho tôi mà lại chọn gắp thức ăn cho người phụ nữ kia và gọi cô ta là mẹ.

Nước mắt tôi bỗng trào ra, không sao kìm được. Tôi phải vội đứng lên, đi ra ngoài lén lau nước mắt. Tôi hiểu từ đây, tôi không thể chen chân vào gia đình này nữa. Nhưng tôi đã làm gì sai?

Tôi thực sự không hiểu vì sao người đàn bà hy sinh hết mình vì gia đình, con cái cuối cùng lại nhận về cái kết ê chề như vậy? Ông trời có công bằng với tôi hay không?

Theo giadinhonline.vn