Tôi xin trải lòng về một khoảng thời gian mà ở đó tôi có những giây phút tưởng đẹp như mơ nhưng cũng đầy đau khổ. Ngày trước, tôi bước vào hôn nhân cũng như bao cặp đôi khác khi mong ước về cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, thế nhưng cuộc đời không như mơ khi gặp bao bộn bề khó khăn với chuyện cơm áo gạo tiền. Thêm nữa, chồng tôi ngày càng tỏ ra gia trưởng và hay ghen khiến tôi vô cùng bức bối, nhiều lúc như muốn nổi loạn bởi sự quản thúc khốn khổ ấy.

Thời điểm đó tôi gặp anh, người có vị trí cao trong cơ quan. Hàng ngày tôi đều được tiếp xúc với anh do tính chất công việc, gặp anh mà lòng như xốn xang lạ kì, điều cả thời thanh xuân tôi không có. Tôi không thể lý giải nổi tâm trạng của mình nữa. Tình cảm nhen nhóm với anh nhưng tôi luôn giấu kín trong lòng vì biết anh đã có gia đình. Anh được mọi người xung quanh quý trọng, gia đình cũng hạnh phúc.

Rồi cuộc sống của gia đình tôi trải qua bước ngoặt lớn: Chồng tôi không may gặp tai nạn, những ngày tháng cuối chăm sóc chồng tôi luôn nhủ lòng phải quên mối tình đơn phương kia. Tôi lao vào chăm sóc bằng cả tấm lòng yêu thương của người vợ đối với chồng, thế nhưng chồng tôi không qua khỏi, để lại tôi cùng đứa con nhỏ với bộn bề khó khăn.

Chính anh là người đã cảm thông, tạo điều kiện tốt nhất để tôi hoàn thành công việc mà không bị thay thế. Tôi biết ơn và càng thêm ngưỡng mộ anh. Được gần anh, tôi đôi lần bộc bạch về hoàn cảnh, anh động viên tôi phấn đấu vươn lên. Cứ thế, thời gian trôi đi, bằng sự nỗ lực của mình, tôi có tấm bằng đại học. Khi bước chân vào cơ quan làm việc, tôi chẳng có gì trong tay, giờ học xong nhiều người khen tôi ngoan hiền, vượt khó.

Mãi rồi tôi cũng có được anh, bản thân quá đỗi vui mừng vì cuối cùng điều ấp ủ bao năm cũng đến. Anh mang đến cho tôi biết bao điều mới mẻ, hạnh phúc và say mê. Chúng tôi như cuốn vào nhau không rời, tôi nhận thấy anh yêu mình hơn hết thảy, hơn cả vợ con anh. Anh có thể làm mọi điều miễn sao tôi vui và hạnh phúc. Tôi luôn nghĩ đó là cuộc tình đẹp nhất thế gian, say sưa trong men tình tôi lại muốn có sự kết nối hơn nữa. Tôi không thể mãi chỉ có những cái ôm hôn lén lút, vụng trộm, những buổi đi chơi xa mà phải phải nhìn trước ngó sau.

Anh có vẻ dè dặt, ngập ngừng, tim tôi bỗng như thắt lại và cũng trong khoảng thời gian này hình như vợ anh lờ mờ cảm nhận sự thay đổi gì đó nên quản thúc anh hơn. Tôi hờn ghen, vừa muốn kéo anh lại gần lại vừa muốn đẩy ra vì mặc cảm tội lỗi. Với sự kiêu hãnh của đàn bà, tôi tỏ ra không có anh thì sẽ có người khác; anh ra sức níu kéo, dùng dằng. Đến lúc trong tôi chỉ còn sự thất vọng vì cuối cùng anh đâu nghĩ cho tôi, quên đi những năm tháng tuổi xuân tôi dành cho anh. Tôi ghét cả người vợ già của anh, cứ tỏ vẻ ngu ngơ như đang hạnh phúc. Chị có kiến thức, hiểu biết, mấy chục năm làm vợ anh nhưng đã hiểu hết con người anh chưa, chị có nghĩ nếu tôi quyết thì hạnh phúc chị đang ôm giữ sẽ tan như bong bóng? Tôi có trả lại anh cho chị thì trái tim đó cũng chẳng nguyên vẹn gì. Lúc đó tôi nghĩ như vậy, luôn cho rằng mình là người mạnh mẽ, chủ động, cầm lên được thì cũng buông được. Tôi buông bỏ vì biết cuộc tình này chẳng đi đến đâu, sau hết chỉ còn chua chát, đắng cay.

Giờ tôi không còn nghĩ về những cái đã qua, tìm được sự thanh thản trong lòng từ việc đến với những người bạn mới, thơ ca và nhiều điều mới mẻ khác. Tôi nghĩ đến phúc phận đời người, nghĩ đến con. Con bắt đầu lập nghiệp, tôi luôn mong con gặp nhiều may mắn và tốt đẹp. Người ta nói phúc đức tại mẫu, tôi nghĩ nhiều về câu nói đó và muốn sống thanh thản, làm những điều đúng và tốt đẹp. Cám ơn các bạn đã đọc những dòng tâm sự này của tôi.

Theo vnexpress