Sai lầm lớn nhất của tôi là dành cả tuổi thanh xuân để làm việc, du lịch và mải chơi với bạn bè. Để rồi khi có tuổi thì không thể tìm được người bạn trai nào hợp nữa.
Ở tuổi 37, tôi lên xe hoa với người đàn ông 1 đời vợ với 2 đứa con. Lúc tôi quyết định lấy Nhân, bạn bè tôi đặt dấu hỏi rất lớn, 1 người mà không chịu nuôi đứa con nào, không chu cấp tiền cho con thì phải xem xét thật kỹ, đừng vội kết hôn. Thắc mắc của các bạn rất có lý nhưng tôi không để tâm lắm tới vấn đề đó. Điều tôi quan tâm nhất lúc ấy là cả 2 bên đều có tình cảm thật sự với nhau và quyết định tiến đến hôn nhân.
Cưới nhau được hơn 1 năm, tôi vẫn chưa có thai, tôi lo lắng đi khám thì bác sĩ bảo khó có con. Tôi đã lớn tuổi, không còn nhiều thời gian để chờ đợi hay điều trị nữa, tốt nhất dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo cho nhanh.
Về nhà tôi bàn bạc với chồng về vấn đề bác sĩ tư vấn. Anh bảo tôi muốn làm gì thì làm chồng không ngăn cản. Nhưng vấn đề tiền nong là tôi phải chịu hết, anh không có tiền để làm thụ tinh nhân tạo. Nghe lời chồng nói, tôi rất giận nên hỏi luôn câu: "Sau này sinh con ra anh có chịu trách nhiệm chi tiền nuôi con không?".
Chồng bảo lương mỗi tháng có vài triệu, chỉ đủ chi tiêu cho bản thân, làm gì có tiền nuôi con. Lương của tôi dư sức nuôi 2 đứa con nhưng nghe cách tính toán chi li của chồng, tôi có cảm giác như anh cưới tôi về để cho có vợ, anh không hết lòng vì gia đình. Người tính toán bon chen như thế, sống cùng chỉ khổ cả đời.
Đầu tuần vừa rồi, tôi đi làm về đến nhà thì bị tụt huyết áp nên vào giường nằm. Khi chồng về, chưa thấy mâm cơm ở trên bàn như mọi ngày, anh càu nhàu bực bội. Anh vừa nấu, vừa đập đồ rầm rầm, nằm trong phòng ngủ mà đầu tôi đau thêm.
Hôm sau, tôi bị cảm nặng hơn, tôi gọi điện bảo chồng ăn quán và nhớ mua hộ vợ tô cháo. Về nhà, chồng đặt hộp cháo ở phòng khách và nói vọng vào phòng với giọng bực tức là hết 20 nghìn, vợ nhớ trả tiền chồng.
Suốt 2 ngày tôi bệnh, chồng không 1 lời hỏi thăm, mua giúp vợ tô cháo mà đòi tiền. Tôi cố bò dậy lấy dưới gối tờ đơn ly hôn đã viết sẵn từ lâu và 1 tờ 50 nghìn trả cho anh. Chồng bối rối, nói là đùa vợ cho vui, làm gì mà nghiêm trọng thế.
Tôi nói muốn có 1 người chồng sống hết lòng vì gia đình, không cần người đàn ông sống tạm bợ thế này. Anh nhận tất cả lỗi lầm và hứa sẽ thay đổi, sẽ đưa thẻ lương cho vợ giữ, sẽ chi tiền tìm kiếm đứa con. Anh đã sai khi không quý trọng tấm chân tình của tôi trong thời gian qua. Anh cầu xin tôi cho 1 cơ hội sửa sai.
Những lời chồng nói làm tôi chùn bước, tôi không biết phải làm sao tiếp đây? Có nên tha thứ và tiếp tục chung sống một thời gian nữa xem biểu hiện của anh hay chấm dứt để sớm tìm người phù hợp hơn?
Dung Nguyễn