Năm nay tôi 41 tuổi. 17 năm trước, tôi kết hôn với người con gái cùng làng kém tôi 2 tuổi. Vợ tôi là người không xinh đẹp nhưng ưa nhìn, ít nói, ngại va chạm. Ngay sau khi cưới, bố mẹ tôi đã cho 2 vợ chồng ở riêng trên khu đất các cụ để lại. Gần 1 năm sau, con trai chúng tôi ra đời trong niềm vui khôn tả của cả 2 bên nội ngoại.
Sống với nhau chừng đó thời gian, ngẫm lại tôi thấy sau khi con trai ra đời là quãng thời gian hạnh phúc nhất của vợ chồng tôi. Khi đó, vợ tôi ở nhà chăm sóc con cái, sức khỏe lại yếu nên chẳng làm được gì, tôi thì ai thuê gì làm nấy nên kinh tế rất khó khăn. Thấy anh em trong làng đi làm xa, có tiền gửi về cho vợ con, kinh tế khá giả, tôi đã bàn với vợ cho tôi lên thành phố làm việc.
Ban đầu cô ấy không đồng ý vì sợ ở nhà chỉ có 2 mẹ con sẽ buồn và còn sợ tôi lên thành phố, thiếu hơi ấm của vợ sẽ nảy sinh chuyện tình cảm “ngoài luồng”. Tôi ra sức thuyết phục, cuối cùng cô ấy cũng đã đồng ý. Cứ dăm bữa, nửa tháng, tôi lại về thăm vợ, mỗi lần về, căn nhà nhỏ luôn rộn rã tiếng cười. Đây cũng là động lực để tôi cố gắng.
Khi con được hơn 10 tuổi, cô ấy nói với tôi để cô ấy đi làm phụ hồ ở gần nhà vừa có thể đỡ đần chồng về kinh tế lại vẫn chăm được con, tôi cũng đã đồng ý, thế nhưng sự việc lại bắt nguồn từ đây. Đi làm được vài tháng, cô ấy đã thay tính, đổi nết. Mỗi lần tôi về thăm nhà, cô ấy không vồn vã như trước mà luôn lảng tránh chồng, tôi cũng đã nghe người nọ, người kia nói rằng cô ấy có qua lại với một người đàn ông khác.
Ảnh minh họa
Khi chồng gặng hỏi, cô ấy còn chối cãi: Mọi người chỉ đơm đặt, làm gì có chuyện đó. Tôi cũng không làm lớn chuyện vì chưa bắt được tận tay nhưng cũng khuyên nhủ vợ, nếu có thì hãy bỏ tính trăng hoa, toàn tâm, toàn ý chăm lo cho gia đình.
Vài tháng sau, có người lại nói đến tai tôi, vợ tôi ở nhà có người đàn ông khác, tôi tức tốc về ngay để xem thực hư ra sao. Khi thấy tôi về, cô ấy lại còn bù lu bù loa lên rằng tôi không tin vợ lại đi nghe lời những kẻ chẳng ra gì, rằng cô ấy vất vả cũng chỉ vì chồng, vì con còn tôi ở xa không lo làm ăn lại còn về bắt bẻ, lăng mạ vợ. Không kiềm chế được cơn bực tức dồn nén bấy lâu, tôi đã tát cô ấy vài cái, vậy là cô ấy khóc lóc ầm ĩ, gọi họ hàng đôi bên đến nói rằng từ ngày tôi đi làm sinh ra thói vũ phu, sau đó cô ấy bỏ nhà đi đâu không rõ, bỏ mặc tôi và con, hơn 1 tuần sau cô ấy mới trở về nhưng vẫn lạnh nhạt với tôi.
Trước tình cảnh này, một mặt, tôi phải nhún nhường xin lỗi, giải hòa, một mặt tôi phải chuyển công việc về gần nhà để cứu vãn tình cảm vợ chồng, cũng là vì thương con, khi thấy bố mẹ “cơm không lành, canh không ngọt”, cháu cũng rất buồn. Với những nỗ lực của mình, cô ấy đã chấp thuận và vui vẻ trở lại.
Vợ chồng chăm chỉ làm ăn nên cũng có của ăn, của để, 5 năm sau, chúng tôi bàn bạc với nhau sửa sang lại nhà cửa và khu vệ sinh cho khang trang, sạch sẽ. Sẵn có nghề nên vợ chồng tôi đã quyết định không thuê thợ mà tự làm, vừa theo ý mình lại vừa tiết kiệm được tiền. Mới bắt tay vào làm được vài ngày, chúng tôi lại xảy ra mâu thuẫn. Sẵn mệt mỏi, bực dọc trong người, tôi lại đánh cô ấy.
Một lần nữa, cô ấy lại bỏ nhà đi, mặc cho mọi việc đang ngổn ngang. Lúc này, tôi phải nhờ anh em, họ hàng giúp đỡ nên mọi việc rồi cũng ổn. Nhà cửa vừa gọn gàng, sạch sẽ được vài hôm thì bỗng dưng cô ấy quay trở về. Ban đầu tôi không chấp nhận nhưng cô ấy khóc lóc van xin, thêm vào đó anh em khuyên nhủ nên tôi đành chấp nhận với điều kiện, đây là lần cuối cùng. Nếu bỏ đi lần nữa sẽ không có ngày trở về. Cô ấy đã đồng ý.
Vì có bao nhiêu tiền, tôi đều dồn hết vào việc sửa sang nhà cửa nên kinh tế lại khó khăn, một lần nữa tôi lại lên thành phố làm ăn, dự định khi nào tích lũy được chút vốn thì lại chuyển về quê. Nhưng mấy năm nay việc làm ít, thu nhập giảm nên tới nay tôi vẫn chưa thể trở về quê như suy tính ban đầu. Cách đây vài tháng, vợ tôi bị tai nạn. Vì không có tiền nên tôi đã phải vay anh em đồng nghiệp 15 triệu về quê đưa vợ đi viện.
Trong thời gian nằm viện, tôi lại phát hiện cô ấy nhắn tin thân mật với một người đàn ông khác và còn xưng là vợ, là chồng. Tôi hỏi chuyện này là sao, cô ấy nói rằng đó chỉ là trong lúc buồn thì nhắn tin đùa cho vui thôi chứ không có chuyện gì cả. Thế nhưng xâu chuỗi các tin nhắn và nội dung tin, tôi không tin đó là chuyện đùa.
Cô ấy còn bảo, nếu tôi không thích thì lần sau sẽ không làm như vậy nữa. Nhưng tôi nghĩ sẽ không tha lỗi cho cô ấy như những lần trước, tôi sẽ gửi đơn ra tòa trong thời gian sớm nhất.
Thực sự lúc này tôi đang rất hoang mang và bế tắc. Liệu rằng quyết định của tôi có sai lầm hay không? vì nếu chúng tôi chia tay, con tôi sẽ bơ vơ, không có một gia đình trọn vẹn, còn nếu tôi tha thứ thì sợ rằng cô ấy lại vẫn “chứng nào tật nấy”.
Theo giadinhonline.vn