Người ta có câu, có không giữ mất đừng tìm nhưng không ít người trên đời này đến khi mất đi rồi vẫn không hiểu được cái đạo lý đó. Trong số những người không hiểu chuyện đó có vợ cũ của chồng tôi.
Tôi tôn trọng quá khứ của chồng nên cũng tôn trọng vợ cũ của anh. Hơn nữa, giữa họ còn có con chung. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi thấm thía việc có một người bố vô trách nhiệm thì con cái sẽ khổ sở thế nào. Bởi vậy mà tôi không bao giờ cấm cản chuyện anh quan tâm đến con riêng, thậm chí chủ động nhắc nhở, hỗ trợ anh nuôi nấng, chu cấp cho con.
Chồng tôi ly hôn với vợ cũ 3 năm sau mới quen biết tôi, chúng tôi cũng phải mất đến 4 năm tìm hiểu mới quyết tâm nên vợ thành chồng. Hiện tại, chúng tôi đã kết hôn được 5 năm và có một bé gái xinh xắn kháu khỉnh.
Vậy nhưng suốt 12 năm qua, vợ cũ của chồng tôi chưa bao giờ ngừng làm phiền cuộc sống của anh. Suốt 7 năm qua, chị ta cũng không ngừng làm phiền cuộc sống của tôi và anh.
Bởi vì con riêng của anh đang sống với mẹ nên việc anh thường quyên phải liên lạc với vợ cũ để nắm được tình hình học tập cũng như cuộc sống của con trai là điều không thể tránh khỏi. Thế nhưng cái gì thì vẫn nên có giới hạn của nó mà thôi, cứ quá lên thì đương nhiên sẽ không tốt chút nào.
Quả thực một phần tôi nhận rằng cũng có lỗi của tôi. Tôi không phải tuýp phụ nữ thích kiểm soát chồng, thậm chí có phần hơi buông lỏng với anh. Nhiều khi, chính anh cũng nói rằng có cảm giác như tôi hơi vô tâm với chồng.
Tất nhiên, chúng tôi đã ngồi xuống và nói chuyện, anh cũng là người sợ bị “thao túng” nên khi hiểu được vợ mình chỉ là tôn trọng quyền tự do của mình chứ không phải vô tâm vô tính với chồng thì anh lập tức bỏ mấy cái suy nghĩ quá lên kia ra khỏi đầu.
Ấy vậy nhưng giới hạn của tôi chính là vợ cũ của anh. Bởi vì tôi đủ tỉnh táo để biết cô ta thực sự có mục đích chẳng tốt đẹp gì. Mặc dù tôi không rõ cô ta thực sự muốn gì, nhưng chắc chắn tâm ý thì không tử tế gì cho cam.
Lần đầu, cô ta gọi điện cho chồng tôi vào lúc 12h đêm để nhờ chồng tôi đưa về nhà do đang say rượu. Chồng tôi từ chối, nhưng cô ta liền nói có cả con trai riêng của anh cũng đi cùng, đương nhiên lúc này anh không thể mặc kệ được con mình ngoài đường, tôi cũng không thể không gật đầu để chồng đi. Thế nhưng đến nơi thì chỉ có mình cô ta đứng ngoài đường mà ko hề thấy con trai anh đâu.
Chồng tôi đưa cô ta về nhà thì mới biết nhà không có ai, chỉ mình cô ta ở nhà còn con trai thì đã gửi bà ngoại trông cho. Chồng tôi lờ mờ hiểu được ý của cô ta nên quay thẳng lưng đi về.
Một lần khác, vợ cũ của chồng tôi nhờ anh mua cơm hộp cho con trai, tiện thể mua luôn cho cô ta một xuất. Khi mang đến nơi thì cô ta mặc nguyên chiếc váy ngủ mỏng tang xuống lấy đồ. Có lẽ không ngờ đến việc chồng tôi không muốn vợ hiểu lầm nên đưa cả vợ đi cùng luôn. Vừa nhìn thấy tôi, cô ta tái mặt, vội vàng khoác tạm chiếc áo vào để lấy đồ.
Mấy tuần gần đây, vợ cũ của chồng tôi liên tục nhờ anh mua trà sữa hộ, nếu chồng tôi từ chối, cô ta sẽ lôi ngay con trai mình ra làm bình phong. Nhiều lần nhờ vả thì cũng có vài lần anh gật đầu đồng ý. Tôi biết chuyện tuy không thoải mái nhưng mối quan hệ mẹ kế con chồng vốn dạy cảm, tôi đành mắt điếc tai ngơ.
Đỉnh điểm, đầu tuần, cô ta lại nhờ chồng tôi mua trà sữa cho, anh lần này đành đồng ý vì cô ta đã nhờ con trai video call cho bố. Trong lúc loay hoay, anh để quên điện thoại ở công ty nên không hề biết có đến cả trăm cuộc gọi nhỡ.
Cùng thời điểm anh đi mua trà sữa cho vợ cũ thì tôi gặp tai nạn giao thông. Tôi vừa đi khám và biết mình mang thai nhưng do thời gian gần đây quá nhiều việc nên sức khỏe tôi không được tốt cho lắm. Nguyên nhân tai nạn cũng là vì tôi bị chóng mặt nên va chạm với người ta.
Người dân xung quanh lấy điện thoại của tôi để gọi cho anh nhưng không được. Họ đang định đưa tôi đi cấp cứu luôn rồi liên lạc với người nhà sau.
Trong lúc mắt hoa lên, tôi thấy chồng mình chạy lại. Đáng lẽ thấy anh tôi phải vui mừng, nhưng không, tôi không tài nào có thể vui lên được. Vì phòng khám thai tôi thường đến khám cùng một con ngõ với nhà vợ cũ của anh.
Anh làm gì mà lại ở đây vào giờ này? Vì sao không nghe điện thoại của vợ mình. Tôi uất ức đẩy anh ra, mặc cho anh liên tục nhận là chồng mình. Tôi quay sang nhờ người xung quanh đưa đi viện chứ nhất quyết không đi cùng chồng.
Sau đó anh cuống cuồng chạy theo vào viện. Biết vợ con an toàn anh mới tìm cách biện minh cho mình. Thật ra tôi tin chồng, nhưng lần này tôi nhất định sẽ làm căng để chuyện không ra làm sao mà vợ cũ của anh bày ra không có cơ hội làm ảnh hưởng đến gia đình tôi!
Mạn Ngọc