Surjit Kaur Athwal sinh năm 1971 ở vùng ngoại ô thành phố Coventry (Anh). Năm 1988, khi mới 16 tuổi, Surjit bị ép kết hôn với Sukhdave Singh Athwal, hơn cô 10 tuổi và chỉ gặp mặt một lần duy nhất trước đám cưới. Sau đám cưới, Surjit sống cùng nhà chồng tại thị trấn Hayes, phía tây London.
Chẳng bao lâu sau cuộc hôn nhân sắp đặt, cô cảm thấy tuyệt vọng vì sự thái độ của mẹ chồng - bà Bachan Kaur Athwal.
Là chủ gia đình, bà Bachan bắt Surjit hạn chế tiếp xúc với gia đình ruột thịt và kiểm soát mọi hành động của cô, bao gồm cả việc được phép mặc gì và cách nuôi dạy con. Bà Bachan còn xúi giục con trai trừng phạt Surjit bằng nắm đấm bất cứ khi nào vợ thách thức.
Khi mang thai đứa con thứ hai, Surjit chán nản, đòi ly hôn, về ở với bố mẹ đẻ. Sau đó, người chồng thuyết phục cô quay trở lại bằng cách hứa dọn ra ngoài sống riêng và cho cô nhiều tự do hơn. Nhưng anh ta không muốn xa mẹ nên đã mua căn nhà mới ở ngay cạnh. Sukhdave trở nên bạo lực hơn, thường xuyên đánh đập Surjit, thậm chí đẩy vợ bầu ngã xuống sàn và cùng mẹ đánh cô.
Sau khi làm mẹ của hai đứa con, Surjit tìm được công việc nhân viên hải quan ở Sân bay Heathrow London, bất chấp việc bà Bachan muốn con dâu ngoan ngoãn ở nhà nội trợ. Surjit bắt đầu ăn mặc theo phong cách phương Tây, trang điểm và giao lưu với các đồng nghiệp. Đó là lối sống mà mẹ chồng và chồng cô không tán thành. Họ cố ép cô vào khuôn khổ.
Sukhdave bắt đầu theo dõi khi Surjit đi chơi với đồng nghiệp, cuối cùng phát hiện cô quan hệ với một người đàn ông khác. Bị phát hiện ngoại tình, Surjit đề nghị ly hôn.
Ban đầu, bà Bachan nhất quyết phản đối, thề rằng muốn ly hôn "phải bước qua xác bà". Nhưng sau đó Bachan nói với Surjit rằng sẽ đồng ý nếu đi cùng bà ta tham dự hai đám cưới ở Ấn Độ. Surjit bị mẹ chồng thuyết phục rằng làm vậy để tạo hình ảnh hòa thuận cuối cùng trước mặt họ hàng.
Hai người bay đến Delhi vào 4/12/1998. Ngày 5 và 6/12, họ tham dự hai đám cưới ở vùng nông thôn Punjab. Sau đám cưới, Surjit đến một đại lý du lịch để đổi chuyến bay về sớm hơn nhưng không được. Cô không trở lại vào 18/12 như dự kiến ban đầu.
Trước sự biến mất của Surjit, Bachan và Sukhdave tuyên bố cô đã bỏ trốn với một người đàn ông khác ở Ấn Độ. Sukhdave cho biết đã nói chuyện với vợ qua điện thoại và được xác nhận rằng cô sẽ không trở lại. Nhưng sau đó anh ta lại nói với người khác rằng Surjit đã qua đời. Một thời gian sau, người chồng đệ đơn xin ly hôn với lý do bị vợ bỏ rơi, rồi lấy vợ khác.
Tháng 5/2000, Bachan, Sukhdave và hai thành viên khác trong gia đình bị bắt vì tình nghi âm mưu giết người nhưng sau đó được trả tự do vì thiếu bằng chứng xác thực.
Đến 2004, sự mất tích bí ẩn của Surjit mới được hé lộ qua lời kể của cô em dâu Sabjit.
Sabjit, ở tuổi 19, bị sắp đặt kết hôn với em trai của Sukhdave, về nhà bà Bachan làm dâu sau Surjit một năm. Theo Sabjit, cô và chị dâu bị đối xử như nô lệ, làm gì cũng bị chồng và mẹ chồng theo dõi và chỉ trích. Trong khi đó, bốn con gái của bà Bachan đều được sống tự do và được đối xử như công chúa.
Sarbjit nhớ lại ngày mẹ chồng nói về kế hoạch xấu xa của mình. Khi đó, Surjit đang đi làm, Sarbjit ở nhà giúp chị dâu chăm sóc hai con. Mẹ chồng triệu tập cô vào phòng khách để uống trà và họp mặt gia đình. Cuộc họp dưới sự chủ trì của bà Bachan có sự tham dự của con gái Bhajam Kaur Bhinder, hai con trai và con dâu Sarbjit. Bachan tuyên bố Surjit khiến gia đình xấu hổ và "chúng ta phải loại bỏ cô ta". Bachan nói kế hoạch là dụ Surjit đến Ấn Độ để tham dự đám cưới, sau đó anh trai của bà Bachan sẽ "lo liệu mọi việc".
Sarbjit rất sốc, nhưng nghĩ rằng mẹ chồng chỉ nói vậy vì tức giận, không có chuyện bà ta nghiêm túc đề nghị giết người. Sukhdave chỉ ngồi đó và không nói gì cả.
Ba tuần sau thông báo của mẹ chồng, Sarbjit vô cùng lo lắng vì biết Surjit sắp đi cùng bà Bachan về Ấn Độ. Ngày 4/12/1998, khi Surjit rời đi, cô muốn nói điều gì đó với chị dâu, nhưng bà Bachan đóng cửa không cho trò chuyện.
Một ngày sau khi Surjit bay đến Delhi, Sarbjit liên hệ với Crimestoppers UK, một tổ chức từ thiện chống tội phạm độc lập, để lại một tin nhắn thoại được ghi âm. Cô cung cấp tất cả thông tin về kế hoạch giết người, họ tên mẹ chồng, tên của Sukhdave, nơi họ sẽ đến và cầu xin can thiệp, nhưng không nhận được phản hồi. Sarbjit cũng gửi thư nặc danh đến đồn cảnh sát địa phương trong khoảng thời gian Surjit ở Ấn Độ.
Ngày 18/12, khi bà Bachan trở về nhà một mình, Sarbjit hỏi Surjit đâu và được cho biết cô bị họ chuốc thuốc mê, ném xác xuống sông Ravi vì nó chảy về phía Pakistan, rất ít cơ hội tìm thấy thi thể. Sarbjit bị cấm không được tiết lộ với bất kỳ ai nếu không sẽ chịu chung số phận.
Những năm sau khi Surjit mất tích, Sarbjit sống trong nỗi sợ hãi dai dẳng. Đến 2004, khi được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng do căng thẳng suy nhược, Sarbjit mới quyết định tìm cách thoát khỏi gia đình Bachan.
Khi xuất viện, cô trở về nhà bố mẹ đẻ, kể cho bố mọi chuyện và được thuyết phục đi báo cảnh sát. Kết quả là gia đình Sarbjit bị dọa giết, bị xa lánh trong cộng đồng theo đạo Sikh ở địa phương.
Năm 2005, nhà chức trách Anh mở lại vụ án và điều tra kỹ lưỡng hơn. Bức thư cô viết cho cảnh sát 7 năm trước cũng được tìm thấy.
Ngày 3/11/2005, một trong những con gái của bà Bachan bị bắt và bị thẩm vấn về cuộc họp gia đình hồi tháng 12/1998. Cô phủ nhận việc có mặt tại cuộc họp, nhưng thừa nhận bà từng nói với cô rằng Surjit đã bị giết. Sau đó cô rút lại lời khai, tuyên bố không nhớ gì về cuộc trò chuyện đó.
Cảnh sát Metropolitan đến Ấn Độ để thu thập bằng chứng và phỏng vấn các nghi phạm. Thách thức lớn nhất cho cảnh sát là phải chứng minh Surjit bị sát hại nhưng không thể tìm được thi thể. Việc thu thập bằng chứng cũng gặp nhiều khó khăn vì thủ tục pháp lý giữa các quốc gia.
Hai mẹ con Bachan bị phát hiện làm giả các bức thư trông giống như đến từ cảnh sát Metropolitan, gửi cho cảnh sát Ấn Độ để ngăn họ điều tra. Họ cũng làm giả các tài liệu chuyển nhượng quyền sở hữu nhà để lấy tài sản của Surjit.
Cảnh sát phát hiện Sukdave mua một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ trị giá 100.000 bảng Anh cho Surjit vào ngày cô bay đến Ấn Độ.
Bachan và Sukhdave bị buộc tội âm mưu giết người vào tháng 11/2005 và tội giết người vào tháng 8/2006.
Năm 2007, Bachan, 70 tuổi, và Sukhdave, 43 tuổi, mới bị bắt.
Hai mẹ con hầu tòa vào mùa xuân 2007. Sarbjit là người đầu tiên làm chứng chống lại các thành viên trong gia đình tại một phiên tòa giết người vì danh dự ở Anh. Sau vụ việc, Sarbjit ly dị chồng và đưa hai con đi.
Bachan và Sukhdave bị kết tội giết người. Bachan bị tuyên án chung thân với thời hạn tối thiểu để được ân xá là 20 năm. Bà ta là một trong những phụ nữ lớn tuổi nhất trong lịch sử tội phạm bị bỏ tù suốt đời.
Sukhdave nhận bản án chung thân với thời hạn tối thiểu là 27 năm. Sau khi kháng cáo, Bachan và Sukhdave được giảm thời hạn thụ án tối thiểu xuống lần lượt là 15 năm và 20 năm.
Tháng 6/2022, ở tuổi 85, bà Bachan được ân xá và sẽ được trả tự do trong vài tuần tới, trong tình trạng sa sút thể lực và trí lực.
Những kẻ trực tiếp sát hại Surjit vẫn chưa bị bắt giữ. Surjit được cho là bị bắt cóc và sát hại bởi hai người đàn ông - một trong đó là anh trai của bà Bachan. Nghi phạm chính bị cảnh sát Ấn Độ bắt năm 1999 nhưng không bị buộc tội.
Vụ án Surjit được nhắc đến trong phim tài liệu CBS Reality: Murder Files và The Killer in My Family.
Theo vnexpress