Cô Thanh Tâm kính mến!

Bố mẹ cháu ly hôn khi cháu mới 5 tuổi, em gái 2 tuổi. Mẹ ở vậy nuôi 2 chị em cháu khôn lớn trưởng thành. Em gái cháu đã lập gia đình và theo chồng ra nước ngoài sinh sống. Còn cháu đang làm việc cho 1 công ty nước ngoài. Hiện tại cháu và mẹ sống cùng nhau.

Tuổi thơ cháu chứng kiến cảnh bố đánh chửi mẹ thậm tệ, nỗi sợ hãi vẫn còn đọng mãi trong lòng. Sau này, cháu mới biết bố bị tâm thần phân liệt do ảnh hưởng của chiến tranh. Khi tỉnh táo bố rất thương mẹ con cháu, vì vậy cháu thương bố vô cùng.

Ông bà nội chỉ có mình bố cháu là con trai nên mong muốn có cháu đích tôn. Bố đã bỏ quê hương đi lấy người khác và đã có con trai. Mẹ hận bố nên cấm không cho chị em cháu gặp cũng như liên lạc với bố. Nhớ bố, cháu phải lén điện thoại thăm hỏi, chỉ gặp bố vào những dịp gia đình có công việc.

Rồi cháu được tin bố nằm viện, nghĩ bố cháu đi chữa bệnh theo định kì nên cháu nấn ná không đi thăm ngay. Hơn nữa, mẹ cháu cũng ngăn cản không cho cháu đi thăm bố. Không ngờ, 1 tuần sau bố mất. Cháu bị sốc nặng và ngã khuyụ xuống ngất xỉu. Cháu thắp nén hương cho bố mà lòng đau quặn thắt.

Cháu lên chùa nhờ thầy cúng lễ cho bố sớm được siêu thoát, cho lòng mình được thanh thản. Nhưng đã qua 100 ngày của bố mà lòng cháu vẫn nặng trĩu nỗi đau, cháu sống trong day dứt, ân hận. Cháu tự giày vò bản thân là đứa con bất hiếu. Cháu khóc lóc vật vã, không thiết ăn uống gì. Hàng đêm cháu thức trắng, sức khỏe giảm sút, tinh thần bải hoải, công việc bị ảnh hưởng. Cháu vô cùng mệt mỏi và bế tắc.

Suy nghĩ miên man, đầu óc quay cuồng, hận mình, trách mẹ, nhiều lúc cháu nghĩ chỉ có cái chết mới có thể chuộc được lỗi lầm với bố.

Hồng Loan (Phú Thọ)

Minh họa

Hồng Loan thân mến!

Cô cảm nhận được nỗi đau mất bố, cô cũng thấu hiểu sự day dứt khi không gặp được bố lần cuối của cháu. Nhưng cháu không phải là đứa con bất hiếu! Cả tuổi thơ chứng kiến bố đánh mẹ, một thời gian dài sống cùng nỗi hận bố của mẹ nhưng khi cháu hiểu thực chất câu chuyện, cháu đã vượt qua mọi ám ảnh quá khứ và hiện tại để kính yêu, chăm sóc bố.

Cháu không thể lấy lại được sự sống cho bố, kể cả có chết đi. Cách tốt nhất bây giờ là cháu phải vực dậy tinh thần, mạnh mẽ lên, đừng khóc lóc ủ rũ, đừng hận mình, đừng oán trách mẹ. Chắc chắn bố cháu không hề muốn thấy cháu như vậy. Hãy quan tâm chăm sóc mẹ và những người thân. Những gì đã qua không thể nào lấy lại, hãy biết trân trọng mẹ cháu, trân trọng những người thân yêu xung quanh, trân trọng hiện tại.

Khi nhớ bố, cháu có thể đi chùa, nơi cháu đã gửi phần hồn bố thắp hương cho lòng thanh thản. Cháu có cuộc sống vui vẻ, làm được nhiều việc có ý nghĩa, đó chính là sự báo hiếu tốt nhất cho bố. Đó cũng là niềm vui, niềm hạnh phúc của mẹ. Và cháu cũng dần dần cân bằng để thấy mình đã làm được nhiều điều có ích, đặc biệt là biết đánh giá đúng bản thân mình.

Chúc cháu vượt qua khó khăn này!

                                                                                Thanh Tâm Phunuvietam.vn