Một tuần mới về vắt cam cho má uống một lần, má thắc mắc: Sao nước cam mày làm má uống còn tép mà con T. (nhỏ cháu) làm thì không có? Bí mật đó má, mà má có nghe ngon hơn không? Má mỉm cười gật đầu.
Ngày gả con gái, má đã nói trước: Nó từ nhỏ tới lớn chỉ biết học hành, rồi ra đi làm, không biết đi chợ, nấu nướng gì hết, để đằng trai khỏi chê trách con gái khi về làm dâu. Vậy mà vài tháng sau, thấy con gái đem về món trứng lộn lăn bột cho má ăn thử, thấy cũng ngon, má ngạc nhiên: Mày cũng làm được món này à? Cũng có tiến bộ đó. Con gái chỉ cười: Món đơn giản vậy mà má cũng ngạc nhiên, sao má đánh giá con gái thấp dữ vậy? Mẹ chồng đang ốm và nói thèm trứng lộn lăn bột, vậy là làm thôi.
Con gái của tôi bây giờ thích nhất là ăn thơm và những món ăn chế biến từ thơm như mứt thơm, canh chua thơm. Thường kêu mẹ làm mứt thơm cho con ăn chứ mứt thơm trong bánh kem có chút xíu, ăn cái là hết vèo. Thế là tôi lên mạng tìm công thức tập tành làm mứt thơm. Con gái vừa ăn thử miếng mứt thơm mẹ làm đã la lên: Mẹ làm ngon quá, lần đầu tiên con ăn thứ mứt thơm ngon đến vậy, mẹ bỏ thêm chất gì mà ngon hơn người ta làm ở ngoài chợ vậy? Tôi cười, chính mẹ cũng ngạc nhiên sao mình làm ngon đến vậy.
Rồi đến món canh chua thơm cũng vậy. Ăn canh chua mẹ nấu, con gái lại tấm tắc: Mẹ là một đầu bếp tài ba, mẹ nấu thức ăn ngon nhất, rồi lại hỏi: Mẹ bỏ thêm chất gì mà canh ngon vậy? Mẹ cũng tự hỏi: Mình nấu ăn ngon từ lúc nào nhỉ? Mình đâu có khéo tay từ xưa nay?
Ngồi ngẫm lại, phải rồi, mình nấu ăn ngon từ lúc biết yêu thương. Không ở chung với má nên thời gian ít ỏi cuối tuần cố làm được những gì ngon nhất cho má; thương con, muốn con ăn nhiều, chóng lớn; thương mẹ chồng phải "làm dâu": đi chợ, nấu ăn cho con dâu.
Từ khi biết mẹ bỏ tình yêu thương vào thì thức ăn ngon hơn, con gái khi đứng bên mẹ chờ thức ăn chín, thường hỏi: Mẹ bỏ tình yêu thương vào chưa mẹ? Một hôm con gái thắc mắc: Mà tình yêu thương là trong người mẹ mà sao mẹ bỏ vào thức ăn được? Ừ... thì khi mẹ nấu ăn cho con, tình yêu thương dâng tràn trong lòng mẹ, rồi nó chạy lên não mẹ, chỉ cho mẹ biết phải làm như thế nào rồi nó truyền xuống tay mẹ và truyền vào thức ăn của con.
Con gái suy nghĩ một lúc rồi nói: Đúng rồi, khi con ăn, con cũng nghe tình yêu thương của mẹ tràn trong bụng con, nên con không bị ói ra. Vậy mà khi con hỏi cô giáo có bỏ tình yêu thương vào thức ăn chưa, cô hỏi con: Bỏ tình yêu thương gì? Cô không biết. Nên con ăn cứ ói ra đó mẹ!
Mẹ ôm con gái vào lòng, nói với con mà như nói với chính mình: Không phải tình yêu thương chỉ bỏ vào thức ăn thôi con à, mà tình yêu thương còn bỏ được vào mọi thứ, ví dụ như có tình yêu thương, con sẽ học bài thơ "Bắp cải xanh" nhanh thuộc hơn để về đọc cho mẹ và bà ngoại nghe đó. Tình yêu thương sẽ giúp cho con làm tốt tất cả mọi việc, cũng như mẹ vậy, nhờ tình yêu thương mà mẹ đã vượt qua được bao nhiêu trở ngại trong cuộc sống để luôn là người mẹ hiền dịu nhất trong lòng con, con gái.
Theo NGười Lao động