Tôi cho rằng trẻ con là phải chơi đùa, phá phách. Con nằm im một chỗ, thụ động, ù lì còn đáng lo hơn. Tuổi còn nhỏ, làm sao con có thể kiềm chế được cảm xúc, kiềm chế bản thân trong khi con đang cảm thấy rất phấn khích với câu chuyện vui đùa của mình. Nếu vậy, trẻ con đã không là trẻ con.
Tôi quan niệm rằng, nếu lỡ con có đùa giỡn quá đà, chúng ta có thể để từ từ sau đó mới răn dạy. Khi con đã qua cơn vui đùa quá khích thì lúc đó lời nói, lời khuyên, lời dạy bảo của mình mới có giá trị, có tác dụng. Thậm chí, để con “nguội” cơn đùa dai dẳng, vợ chồng ngồi lại phân tích cho con hiểu như thế là chưa được, như vậy là không đúng mực hay nếu làm như thế nữa con sẽ bị đánh đòn. Tôi nghĩ, đó mới là thời điểm tốt nhất để con tiếp thu lời mình nói.
|
    |
 |
Tác giả Huyền Nga (trái) xử lý "mềm", còn anh Bửu Lộc xử lý "cứng" (Ảnh nhân vật cung cấp) |
|
Tôi còn dẫn chứng cho anh rằng ngày xưa, lúc còn nhỏ, chắc chắn chúng ta cũng đã trải qua một thời gian dài ăn cơm mà làm rơi vãi và cũng từng bị ba mẹ la. Tôi còn cho anh xem những clip trên mạng người ta tập cho con trẻ bắt đầu xúc cơm bằng muỗng và bằng đũa. Có thể chúng sẽ làm thức ăn đổ rất nhiều ở thời gian đầu nhưng dần dần về sau chúng sẽ tự điều chỉnh và biết cách làm sao để thức ăn hoặc cơm không rơi vãi.
Với bản tính phụ nữ, tôi cật lực phản đối việc anh đánh con bằng bạt tai hay những cái đánh mạnh vào má, vào đầu. Đánh như thế sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trí não của con, động đến hệ thần kinh trung ương trên đầu và nguy hiểm hơn nếu chúng ta đánh trúng chỗ hiểm. Theo tôi, việc dạy con bằng roi vọt cũng có thể nếu ta bắt con nằm sấp xuống và dùng roi quất vào mông chúng. Nếu bất đắc dĩ nóng quá, ta có thể “tét” vào mông con một phát nhưng chỉ được đánh vào mông con mà thôi.
Trẻ con là phải có thời gian chơi đùa, chạy nhảy. Ngoài lúc học ở trường, chúng cũng cần được nghỉ ngơi, vui chơi. Chẳng phải ngày xưa anh, tức là ba của các con tôi, cũng mê đá banh, chiều chiều lập hội bạn cùng xóm đá banh vào cửa nhà người ta làm bể kính. Dù đã được bà nội đền tiền, dù đã bao lần hàng xóm sang mắng quở nhưng ba bọn chúng vẫn đá banh, leo trèo hái cây này cây kia sau mỗi giờ tan học. Đó chính là tuổi thơ, là những kỷ niệm sau này các con lớn lên sẽ là hành trang đẹp cho chúng vào đời.
Khi con còn nhỏ, việc học chỉ cần vừa đủ biết đọc, biết viết, vừa đủ thời gian ở trường là được. Bất quá, nếu hôm đó có bài tập về nhà, buổi tối, con có thể thu xếp học 1-2 tiếng rồi ngủ. Tôi không cho rằng việc bắt trẻ con học nhiều là tốt. Như thế vô hình trung cha mẹ đã đánh cắp tuổi thơ của con. Ngày dài tháng rộng, sau này khi lớn lên, con vào cấp III hay vào đại học, con tự ý thức được việc học hành là tốt cho mình, con sẽ tự điều chỉnh. Con còn nhỏ, hãy để chúng vui chơi với chúng bạn, để chúng đạp xe chạy vòng vòng trong xóm hay khoe với nhau con búp bê mới được cha mẹ mua cho.
Với bản tính của một phụ nữ - sao Kim, khi dạy con, tôi thường nói dịu dàng, âu yếm. Điều này không chỉ đàn bà - sao Kim phải làm mà đàn ông - sao Hỏa cũng phải làm vì con. Vì chúng ta là cha mẹ nên chúng ta cần phải dùng những lời yêu thương với chúng. Tuy nhiên, chúng tôi đang nỗ lực để có tiếng nói chung, mục đích là các con hưởng được lợi ích và lớn lên trong bầu không khí đoàn kết, hạnh phúc.
Nguyễn Thị Huyền Nga