Lấy chồng 3 năm, chúng tôi có với nhau 2 mặt con, nhưng anh vẫn đánh tôi như thường - Ảnh minh họa

Khi về ở chung, tôi và anh vẫn chưa có tình cảm với nhau, 2 vợ chồng cứ việc ai người ấy làm. Cho đến một ngày, tôi phát hiện anh vẫn qua lại với chị người yêu cũ, vì không có tình cảm với chồng, nên tôi không ghen tuông, và cứ bỏ qua hết, mặc kệ chồng sống theo ý muốn. Lúc ấy, tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ly hôn, về nhà bố mẹ ở như trước, nhưng chẳng nhẽ mới cưới nhau được 3 tháng, tôi đã ly hôn thì sẽ ảnh hưởng tới bố mẹ.

Vậy là tôi cứ chấp nhận cuộc sống vợ chồng “không liên quan” đến nhau. Hơn 1 năm sau, tôi có bầu và sinh 1 bé trai kháu khỉnh, 3 năm sau nữa tôi có thêm 1 bé gái.

Vì lấy nhau lúc tôi và anh còn trẻ, mới 19, 20 tuổi, nên cứ lúc vợ chồng cãi nhau, anh lại đánh tôi không thương tiếc. Những trận đánh đòn của anh dành cho người vợ không có tình cảm thật kinh khủng, lần nào mặt mũi, tay chân tôi cũng xưng tím lên, nhưng tôi chỉ biết nhịn rồi khóc một mình.

Lý do cãi vã đều là những chuyện rất lặt vặt của cuộc sống như giặt đồ xong mà chưa là phẳng lại cho anh, là anh về nhà thấy nhà còn bừa bộn tã lót, đồ chơi của con tung toé mà chưa kịp dọn. Thậm chí, anh đánh vợ chỉ vì “coi thường” chồng, để con đi “ị” khi anh đang ăn cơm. Hay cả chuyện tôi chạy về nhà ngoại (cách nhà tôi 2 cây số) cũng đều bị anh đánh.

Tính tôi thẳng, nhiều khi anh nói tôi không đúng là tôi thanh minh lại ngay, những lần như vậy, anh đều đấm đá tôi túi bụi vì tội hỗn láo, dám cãi lại chồng. Mẹ chồng tôi có lần chứng kiến cũng không can ngăn, vẫn để con trai đánh vợ. Bà còn khuyên bảo tôi chớ dại dột, lần sau cứ im tịt luôn cho đỡ bị đánh.

Khi bé thứ 2 của tôi được 2 tuổi, tôi muốn đi Nhật Bản lao động, vì lúc đó chồng chơi bời, nợ nần, nên tôi muốn đi xa một thời gian làm ăn. Trước khi đi Nhật, vợ chồng tôi cũng cãi nhau lớn và anh lại đánh tôi thâm tím mặt mày. Bố chồng hôm đó cũng khuyên tôi nên ở nhà chăm con, nếu cứ muốn đi thì chồng nó đánh cho cũng không oan, vì đàn bà xểnh nhà ra là chỉ... "đi làm đĩ thôi”.

Tôi rất ức chế và nói: "Con đi làm ăn, bố đừng nói thế với con". Tôi vẫn xách va ly đi, khi ra sân bay vẫn hằn in nốt ngón tay bóp cổ của chồng trên cổ, trên má, mặt mũi, miệng rỉ máu, xưng vêu. Tôi lên đường với nỗi đau thân thể và nỗi uất ức vô bờ, chỉ thương con mà không thể dừng lại. Tôi nghĩ, cứ đi làm đã, lúc về mà chồng không thay đổi thì sẽ ly hôn chồng, chứ cảnh này tiếp diễn 6 năm nay, tôi không thể cố gắng được nữa.

Rồi cũng đến ngày tôi về nước. Nhưng về được 10 ngày, thì vợ chồng cũng cãi nhau, đánh nhau 7 ngày. Tôi đã bình tĩnh hơn để viết lá đơn ly hôn gửi lên toà án.

Khi có giấy gọi ở toà án, anh có vẻ nghe lời khuyên của anh chị em trong nhà, nên đã xin lỗi vợ, anh nói rằng không muốn chia tay, để 2 con đỡ khổ.

Có thể tôi chỉ được nuôi một đứa con, nhưng cuộc sống của tôi sẽ bình yên hơn  - Ảnh minh họa

Cảm giác của tôi bây giờ là sợ cuộc hôn nhân không có tình yêu này. Lúc còn ở xa nhà, tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi những trận đòn và chửi bới của chồng, giờ tôi chỉ muốn được giải thoát. Vấn đề là tôi có 2 con nhỏ, bố mẹ tôi nói rằng đàn bà đã xuất giá, dù thế nào cũng nên hy sinh bản thân vì con, cho chúng có bố có mẹ. Tôi rất thương con, nhưng đã quá mệt mỏi với người chồng vũ phu, chưa một ngày thương yêu vợ, nên tôi muốn dừng lại tất cả.

Có thể tôi chỉ được nuôi một đứa con nhưng cuộc sống của tôi sẽ bình yên hơn, thời gian đi làm mấy năm ở Nhật Bản, tôi đã tích góp được ít vốn liếng để lo đủ cho 2 mẹ con. Hơn hết, tôi không phải chịu những trận đòn kinh khủng và những tiếng chửi rủa chát chúa của chồng nữa.

Theo phunuvietnam