Năm nay, tôi 27 tuổi và lập gia đình được 4 năm nhưng chưa có con. Trước đó, tôi từng có một mối tình sâu đậm từ thời sinh viên với người cũ. Chúng tôi chia tay sau khi ra trường vì ba mẹ anh không thích tôi. Mẹ anh nói tôi có lưỡng quyền cao, không sát chồng cũng sát con nên không cho cưới.

Anh yêu tôi nhưng không dám trái lời gia đình nên đường ai nấy đi. Anh bỏ quê vào Nam lập nghiệp và cưới vợ ở trong đó, chúng tôi cũng mất dần liên lạc. Tôi ra trường, về quê làm việc, sau một năm thì gặp chồng tôi bây giờ.

Khi yêu, tôi không hề biết anh bị bệnh dù đôi lúc băn khoăn. Vì ngay khi hai người ở cạnh nhau trong không gian riêng tư, anh không hề đòi hỏi chuyện chăn gối. Thêm nữa, nhìn anh khá ốm yếu và xanh xao.

Bất thình lình tới xin người yêu cũ một đứa con, tôi gặp phải kết cục đau lòng-1
Hình minh họa

 

Đến khi cưới về, tôi mới rõ chồng mình bị suy thận khá nặng. Anh không có đủ sức để quan hệ vợ chồng nên rất khó có con. Những lần gần gũi vợ gắng gượng, anh thường ốm liệt giường nên tôi không dám đòi hỏi. Ba mẹ chồng chiều chuộng tôi đủ thứ nhưng tất cả không bù đắp hết thiệt thòi tôi phải gánh chịu.

Do toàn bộ tiền bạc vàng cưới dồn hết chữa bệnh cho chồng nên chúng tôi không có tiền làm thụ tinh ống nghiệm. Chồng tốt, gia đình chồng yêu thương nhưng tôi luôn chán nản. Dù yêu chồng nhưng tôi không sao tránh khỏi cảm giác tủi thân khi nhìn gia đình người ta đầy đủ con cái cùng đi chơi công viên, đi siêu thị mua sắm. Tôi không biết phải chờ đợi đến bao giờ khi tuổi xuân cứ qua đi, khát khao có con cứ chộn rộn trong lồng ngực.

Trong một lần đi hội thảo ở Đà Nẵng, tôi vô tình gặp lại người yêu cũ. Vợ chồng anh có hai đứa con và mới chuyển nhà từ Sài Gòn ra đó sinh sống. Qua lời kể của anh, tôi thấy anh hết lòng yêu thương vợ con.

Tôi cũng không giấu diếm chuyện của mình. Anh nghe tôi kể thì tỏ ra rất thông cảm. Lúc đó, tự dưng tôi nảy ra ý định sẽ xin anh một đứa con và đưa ra lời đề nghị. Vì tình cảm ngày xưa mà anh cũng mủi lòng đồng ý với yêu cầu của tôi. Tôi nghĩ sẽ chỉ một lần duy nhất và không bao giờ gặp lại anh nữa.

Do anh không thể đi qua đêm nên chúng tôi đã hẹn nhau ở một khách sạn vào buổi trưa tầm hai tiếng đồng hồ. Ngày trước, anh và tôi từng quan hệ chăn gối nên không có gì lạ lẫm. Tôi chỉ thấy anh thuần thục điêu luyện hơn đúng chất đàn ông có vợ, chẳng bù cho chồng tôi.

Có lẽ từ khi lấy chồng, tôi mới được một lần thoả mãn làm đàn bà đúng nghĩa. Sau đó, tôi trở về nhà với sự hồi hộp trong lòng, một phần tôi mong mình có thai nhưng phần nữa tôi không muốn khi đối diện với gia đình chồng.

Sau hơn một tháng, tôi phát hiện mình mang thai trong tâm trạng rối bời vừa vui mừng vừa hoảng loạn. Chuyện không giấu được lâu, khi cái thai được ba tháng thì chồng tôi biết. Tôi thú nhận mình xin con nhưng không nói rõ cha của đứa bé là ai. Anh vô cùng tức giận vì tôi tự ý làm mà không bàn bạc với anh. Còn ba mẹ chồng yêu cầu tôi phải lựa chọn, một là phá thai, hai là ly hôn.

Hiện giờ tôi đã về nhà ba mẹ đẻ ở, băn khoăn không biết làm thế nào vì thực sự tôi vẫn còn yêu chồng mình, không muốn chia tay. Nhưng để chồng và gia đình chấp nhận đứa bé tôi đang mang trong bụng là một điều rất khó. Vì ý định xin con chỉ nảy sinh trong chốc lát, chưa kịp suy tính kĩ lưỡng nên giờ tôi rơi vào bi kịch không lối thoát.

Theo 2sao