Tôi 33 tuổi, lấy chồng tại Hà Nội cách nhà 100 km, kết hôn được 7 năm, có bé gái 5 tuổi, thu nhập ổn định tầm 20 triệu mỗi tháng. Gia đình tôi đang thuê một căn trọ nhỏ gần nhà bố mẹ chồng với giá 3 triệu mỗi tháng, con gái học trường công. Vợ chồng tôi không có tài sản chung, không có nợ chung.

Thời gian càng lâu tôi càng cảm nhận rõ rệt sự khác biệt trong quan điểm sống giữa hai vợ chồng, chồng nhiều lần bạo hành tôi hoặc cáu giận, đập phá đồ đạc. Từ tết âm lịch đến nay, chồng không bạo hành tôi mà chuyển sang bạo hành con gái nhỏ. Trước tết âm lịch, anh đánh cháu sưng má phải và tụ máu mắt. Khi được ông bà ngoại góp ý, anh nổi khùng lên và bị bố tôi cấm cửa. Từ đó đến nay, chồng cũng không có biểu hiện hối hận hoặc xin lỗi bố mẹ tôi.

Mới đây anh lại tiếp tục phạt con gái đứng xó nhà cả tiếng đồng hồ, không quạt, muỗi đốt cũng mặc kệ. Cháu sợ bị bố đánh nên không dám phản kháng. Tôi muốn trao đổi với chồng nhưng không được nên phải tìm đến sự giúp đỡ của bố mẹ chồng.

Tôi biết bản thân nhu nhược khi để chồng làm tổn thương con gái mà không có động thái dứt khoát. Một phần tôi vẫn còn tình cảm với chồng, phần lại lo sợ định kiến xã hội nên không dứt khoát được. Đến nay tôi thất vọng khi nhìn vào cuộc hôn nhân của mình, biết rõ từ trong sâu thẳm lòng mình tha thiết mong muốn một tiếng nói chung với chồng, vậy mà lực bất tòng tâm, không thể đối thoại bình đẳng với anh được. Tôi cũng không tìm được sự giúp đỡ từ bố mẹ chồng, bất lực và hối hận vô cùng.

Theo vnexpress