2 năm trước, con tôi mắc chứng bệnh lạ, da tay chân bị những mụn bọng nước nhìn rất sợ. Do chủ quan và tiết kiệm tiền nên tôi chỉ mua thuốc về bôi ngoài da cho con. Được vài người mách bảo, tôi mua thêm thuốc lá uống để trị bên trong cơ thể.
Nhưng bệnh tình không thuyên giảm mà còn trầm trọng thêm. Đến khi con bị tức ngực khó thở, vợ chồng tôi mới quyết định đưa con đi bệnh viện khám. Chúng tôi thật sự choáng váng khi biết con bị bệnh lupus ban đỏ.
Để có tiền chữa bệnh cho con, vợ chồng tôi ra thành phố làm việc. Từ 1 người đàn ông đẹp trai phong độ, chỉ quen làm việc nhẹ nhàng, vì con, chồng tôi thay đổi nhanh chóng. Ban ngày anh làm việc trong công ty, đêm về làm vài cuốc xe ôm để kiếm thêm tiền. Chỉ trong vòng vài tháng, chồng sụt đi 4kg, người nhìn khắc khổ, râu tóc mọc lởm chởm, anh không còn tâm trí nào mà chăm sóc bản thân.
Những lúc chứng kiến cảnh con lên cơn đau quằn quại, chồng tôi chỉ biết ôm con gái vào lòng mà khóc cùng con. Anh muốn bản thân được gánh bệnh tật giúp con.
6 tháng trước, bệnh tình của con nguy kịch, trong nhà không còn tiền, chồng tôi quyết định rao bán căn nhà ở quê để có tiền cứu con. Có 1 người bạn học của chồng tên Phát biết được và gọi điện hỏi thăm tình hình gia đình tôi.
Hôm sau, anh Phát liên hệ được với 1 bác sĩ ở bệnh viện lớn và ngỏ ý muốn gia đình tôi đưa con đến đó khám. Được người bạn tài trợ tiền đi lại và ăn ở, vợ chồng tôi nghỉ việc đưa con đi chữa bệnh.
Trải qua nhiều xét nghiệm, bác sĩ kết luận, con tôi bị bệnh lupus ban đỏ là do bị nhiễm khuẩn, không phải do di truyền. Có thể do ăn uống bị ngộ độc, cơ thể chưa đào thải hết và biến chứng thành bệnh này.
Sau khi gặp đúng thầy, đúng thuốc, bệnh tình của con tôi thuyên giảm rất nhanh. Hiện tại con khỏe mạnh hoàn toàn, gia đình tôi đã quay trở lại với công việc thường ngày.
Con gái tôi có được như ngày hôm nay là nhờ anh Phát giúp đỡ. Vợ chồng tôi biết ơn cả đời này. Chúng tôi muốn cảm ơn lòng tốt của anh ấy mà không biết lấy gì báo đáp nữa?
Dung Nguyễn