Ảnh minh hoạ.

Em năm nay 24 tuổi. Dù bạn bè thân thiết đã có vài mối tình vắt vai nhưng em vẫn chưa biết rung động. 

Sau khi tốt nghiệp đại học, em xin vào làm việc ở 1 công ty và gặp anh ở đó. Thời gian thử việc, anh là người phụ trách hướng dẫn em. Anh là người đàn ông đẹp trai, tự tin, biết lắng nghe suy nghĩ của người khác. Vì thế, dù mới gặp, em đã có thiện cảm với anh và bị anh thu hút. Mới đầu, em đặt mục tiêu cố gắng hết sức để được nhận vào làm ở công ty nhưng sau 1 tháng thử việc, mục tiêu ấy chuyển thành cố gắng để được làm việc cạnh anh. Thật may, em đã hoàn thành tốt thời gian thử việc và được trở thành đồng nghiệp của anh. Khi được nhận vào làm chính thức, em mời anh đi ăn để cảm ơn. Anh bảo là khi nào em có tháng lương đầu tiên thì anh sẽ nhận lời mời.

Đến ngày lĩnh tháng lương đầu, em lại mời anh đi ăn. Anh nhận lời và hẹn em ở 1 nhà hàng lớn. Nói thật là em khá sốc vì giá ở đây khá cao nhưng em mới lĩnh lương, lại muốn cảm ơn anh nên đồng ý. Sau bữa ăn, em định thanh toán thì anh giành trả tiền trước và bảo đây là bữa cơm chúc mừng em được vào làm chính thức. Rồi anh rủ em đi xem phim và uống cà phê. Đến khi đã muộn, anh chở em về nhà. Buổi đi chơi hôm đó thực sự rất vui và thoải mái. Lần đầu tiên em thấy như vậy khi ở bên một người đàn ông. 

Thời gian đó, không may em bị tai nạn xe, gãy chân, không thể tự đi xe đi làm được. Ngày nào, anh cũng qua nhà mua đồ ăn sáng cho em và đưa đón em đi làm. Những gì anh làm khiến em cảm thấy lòng mình thật ấm áp, thật xúc động vì có người quan tâm, săn sóc. Và tình cảm em dành cho anh cũng khác đi. Em bắt đầu có cảm tình với anh hơn, quan tâm tới anh nhiều hơn…

Rồi khi anh ngỏ lời yêu, em đã không ngần ngại đồng ý. Mối quan hệ của chúng em tốt đẹp đến nỗi 2 đứa đã hơi vội vàng đi quá giới hạn với nhau. Sau lần quan hệ thứ 2, em đã có thai với anh. Khi em nói cho anh nghe chuyện đó, anh rất sốc. Anh bảo em không nên giữ lại cái thai vì thời gian chúng em quen nhau chưa lâu, bây giờ chưa phải lúc. Thế nhưng em cương quyết không làm theo. Quan điểm của em là dám làm dám chịu. Nếu đây là tội lỗi của người lớn thì sao có thể bắt đứa trẻ chưa thành hình phải gánh chịu?

Em bắt anh phải có trách nhiệm với mẹ con em. Anh phải thưa chuyện với 2 bên gia đình để chúng em được làm đám cưới nếu không em sẽ làm ầm chuyện này lên ở công ty. Khi thấy em làm căng, anh đã lên nhà nói chuyện với bố mẹ em. Cụ thể anh và bố mẹ em đã nói những gì thì em không rõ lắm.

Nhưng sau đó, anh vẫn luôn tìm lí do để trì hoãn đám cưới. Còn em thì không ngừng tạo áp lực cho anh. Vì có thai mà chưa cưới nên em đã xin nghỉ làm. Em biết mình không nên khiến anh căng thẳng, mệt mỏi quá. Nhưng cái thai trong bụng ngày 1 lớn, em muốn làm đám cưới để khỏi mang tiếng với xóm giềng và cũng để con em có bố. Em tin anh không phải là người xấu, em tin anh không trốn tránh trách nhiệm nhưng giờ đây em không liên lạc được với anh nữa.

Em gọi điện, nhắn tin, anh đều không trả lời. Em tới công ty tìm anh thì được biết anh đã chuyển sang công ty khác nhưng đồng nghiệp không rõ là công ty nào. Em cũng tìm tới nhà anh nhưng đó chỉ là nhà thuê và đã có người khác đến ở. Trong 1 lúc hoang mang, uất ức, em đã thiếu kiềm chế mà cắt cổ tay và chụp ảnh lại gửi cho anh. Thế nhưng anh vẫn không có động tĩnh. Em thấy rất tủi thân. Em mang thai lần đầu nhưng không nhận được sự quan tâm của người yêu. Tâm trạng không tốt nên em còn bị động thai nữa. Em phải làm gì bây giờ đây? Em bế tắc, buồn tủi và sợ hãi vô cùng!./.

Theo vov