Từ ngày còn bé, mỗi lần cha mẹ cãi nhau, chị em tôi lại khóc, chạy đi trốn. Chúng tôi không hiểu sao nhà hàng xóm lúc nào cũng hạnh phúc, cha mẹ của các bạn gọi nhau là anh em, còn cha mẹ tôi thì không.
|
|
Thời thơ ấu và cả cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn chứng kiến cha mẹ cãi vã - Ảnh minh họa |
Nhiều lần cha đánh mẹ, chị em tôi vô cùng sợ hãi, chúng tôi sợ mẹ chết rồi cha đi tù, sợ mình mồ côi, sợ không được đi học, sợ phải nhịn đói, sợ đủ thứ trên đời...
Chúng tôi chỉ có thể dùng chút sức lực yếu ớt của những đứa trẻ con mà ngăn trận cuồng phong của cha.
Vậy mà sau khi cãi vã, đánh nhau, cha mẹ lại làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, song cũng chỉ yên lành được vài ba bữa.
Tôi nhớ, cha mẹ tôi có thể cãi nhau vì bất cứ lý do gì, đôi khi chỉ là những chuyện cỏn con. Cha chê mẹ không biết nấu ăn, mẹ cãi lại, vậy là xung đột, cha tát mẹ, mẹ không đánh lại, nhưng mẹ càm ràm từ sáng đến tối. Cha bỏ ra ngoài thì mẹ đi theo, nói cho đến lúc cha lại nổi cơn điên lần nữa và đánh mẹ ngã dúi.
Chị em tôi đã quá quen với việc chạy đi gọi ông bà nội, ông bà ngoại đến can ngăn mỗi lần cha đánh mẹ. Mỗi lần như thế, cha lại hứa từ nay sẽ không nổi nóng, không dùng vũ lực với mẹ. Còn mẹ thì hứa sẽ bớt nói, bớt càm ràm, cho cửa yên nhà ấm.
Không chỉ đánh đập mẹ, cha tôi còn có tật giận dai. Mẹ là người chịu đòn, đau cả thể xác, đau cả tâm can, nhưng dù mẹ có nói nhiều, có càm ràm, nhưng mẹ luôn chu toàn việc chăm sóc con cái, lo cho chúng tôi bữa ăn, giấc ngủ, lo tấm áo manh quần, lo chuyện học hành, sách vở. Còn cha, ông có tính hay hờn dỗi, làm nư, ông cũng không đi làm, không đụng tay đến bất cứ việc gì trong nhà. Cha không buồn nói chuyện với mẹ, nhưng hễ mẹ lên tiếng thì cha… đánh tiếp.
Hồi nhỏ, đã nhiều lần chị em tôi khóc, cầu xin mẹ hãy ly hôn, nhất là sau lần cha đánh mẹ đổ máu, phải đi cấp cứu. Chị em tôi rất thương cha, nhưng cùng với tình thương là nỗi hận. Trong tâm hồn non nớt của mấy chị em, cha tôi là người tàn ác.
|
|
Chị em tôi mong cha mẹ ly hôn để cuối đời được sống vui vẻ, hạnh phúc - Ảnh minh họa |
Kể cũng lạ, cha luôn gay gắt chửi bới và đánh đập mẹ không thương tiếc, nhưng với con cái thì ông cưng chiều vô cùng. Trừ những lúc cha ra tay với mẹ, thì chị em tôi muốn gì ông cũng mua cho, ông đi đâu có thứ gì ngon cũng không dám ăn mà gói ghém đem về cho con.
Khi tôi lớn lên, đi học xa nhà, mỗi lần về, cha tôi đều yêu cầu tôi lo cơm nước nhà cửa để mẹ tôi nghỉ ngơi. Xem ra có vẻ như cha cũng bắt đầu biết thương mẹ. Chị em tôi thấy mừng, nhưng rồi chưa đầy một ngày, lại thấy cha lôi mẹ ra đánh chửi, chì chiết, cứ như mọi việc mẹ làm đều không vừa ý, vừa mắt cha.
Một lần, tôi nghe cô tôi - là chị hai của cha - lý giải rằng, ngày xưa cha yêu một người, nhưng nhà nội không đồng ý nên yêu cầu cha cưới mẹ. Mẹ lúc đó cũng không ưng cha, nhưng nhà ngoại ép nên mẹ đành chấp nhận.
Có lẽ nào chỉ vì cuộc hôn nhân sắp đặt, vì không dám cãi lại ông bà tôi mà cha mẹ phải sống với nhau trong đau khổ dằn vặt và không hạnh phúc, rồi sinh ra những đứa con nhưng chẳng thể cho chúng một gia đình ấm êm.
Mấy chục năm qua, chúng tôi lúc nào cũng mong cha mẹ ly hôn, để cha thôi hành hạ mẹ, để cả cha và mẹ không còn những tổn thương, để ông bà có thể sống vui vẻ những tháng ngày còn lại. Nhưng đến tận bây giờ, khi chị hai tôi đã 45 tuổi và tóc tôi cũng bắt đầu bạc, cha mẹ tôi vẫn chưa ly hôn...
Theo phụ nữ TPHCM