Cách đây 4 năm, chị tôi có mối tình đầu rất đẹp với anh Nhân. Hai người thường xuyên đi du lịch cùng nhau. Sau mỗi chuyến đi, chị tôi chụp được rất nhiều ảnh và lưu vào máy tính. Thỉnh thoảng chị hay gọi tôi đến xem những tấm hình đẹp của 2 người.
Trong một lần anh chị đi du lịch biển, ở đó anh Nhân cầu hôn chị tôi. Thật trớ trêu thay chiếc nhẫn đính hôn đó chính là món quà cuối cùng chị được nhận từ anh. Bởi buổi chiều hôm đó, anh đi tắm biển rồi bị nước cuốn trôi. Nhận được tin sét đánh, chị tôi khóc và ngất nhiều lần. Sự ra đi đột ngột của anh Nhân làm chị tôi suy sụp hoàn toàn. Chị nghỉ việc nguyên 1 tháng, đóng cửa phòng, chìm đắm trong nỗi đau, không ai khuyên giải được.
Bạn trai cũ đã mất nhiều năm nhưng chị tôi vẫn rất chung tình với anh ấy. Bằng chứng là chị vẫn đeo chiếc nhẫn đính hôn của anh Nhân tặng. Mỗi khi gặp chuyện buồn, chị thường vào máy tính để ngắm nhìn lại hình ảnh của anh.
Vì còn nặng tình với người cũ nên chị tôi không chịu mở lòng với những người đàn ông khác. Chị còn trẻ, còn nhiều cơ hội chọn bạn đời nhưng lại chẳng màng đến. Suốt ngày nhớ về quá khứ và lưu giữ những kỷ vật của người cũ.
Mẹ tôi muốn chị quên quá khứ nên khuyên chị bỏ hết những món quà mà anh Nhân tặng đi. Còn bảo tôi xóa hết những tấm hình của anh chị trong máy tính. Thậm chí, mỗi lần nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay chị tôi, mẹ lại cáu giận mắng chị vô cớ. Mẹ muốn chị tháo ngay chiếc nhẫn ra khỏi tay, để thế ai mà dám cưới chị.
Trái với mong muốn của mẹ, chị nói sẽ giữ tất cả kỷ vật của anh Nhân. Cả đời này chị sẽ không yêu ai khác ngoài anh ấy. Bố mẹ đừng can thiệp quá sâu vào chuyện tình cảm của chị ấy, chị không nghe ai đâu.
Vì không muốn bố mẹ làm phiền đến chuyện chồng con, đầu tuần vừa rồi, chị còn nói nếu ai mà bắt chị đi lấy chồng nữa, sẽ bỏ nhà đi thật xa. Lúc đó, mọi người đừng trách là chị không báo trước. Tính chị nói là làm nên bố mẹ tôi không động đến chị nữa.
Từ hôm đó đến nay, mẹ tôi ủ rũ cả ngày, không biết nói sao để chị hiểu nỗi lòng của người mẹ. Mỗi lần tâm sự, mẹ khóc rất nhiều, bà thật bất lực với người chị ngang bướng của tôi. Thương mẹ lắm, tôi không biết phải nói sao để chị quên được hình bóng người tình cũ và chịu đi lấy chồng để bố mẹ yên lòng đây?
Dung Nguyễn