leftcenterrightdel
Ảnh minh hoạ 

Vợ chồng tôi đều xuất thân từ nhà nghèo, bươn chải kiếm tiền chứ không có bằng cấp như mọi người. Tôi làm công nhân, lương tháng bèo bọt, bấp bênh. Chồng tôi làm thợ hồ, thường thì chỉ làm khoảng 9 tháng/năm vì ngày mưa, tháng mưa là phải nghỉ.

Năm ngoái, chúng tôi còn ở trọ nhưng phòng trọ chật chội, nóng bức, con nhỏ cứ trằn trọc không ngủ được. Vợ chồng bàn bạc, rút hết tiền tiết kiệm rồi vay thêm ngân hàng để xây căn nhà cấp 4, tạm gọi là khang trang. Nhưng số tiền nợ như một gánh nặng, khiến tôi lo nghĩ suốt. Chồng tôi lạc quan hơn, anh thường động viên tôi, bảo tin chắc rằng chúng tôi sẽ vượt qua được khó khăn này. Những khi tôi nói về tiền nợ nần, anh ấy lại bảo có anh ấy ở bên cạnh rồi, còn bảo tôi phải tin tưởng vào chồng mình chứ.

Chồng tôi nổi tiếng ham làm, bao nhiêu tiền làm được đều đưa hết cho vợ, rồi lấy lại tiền ăn sáng, cà phê mỗi ngày. Anh cũng không có bạn bè nhiều, không hút thuốc, không nhậu nhẹt nên chi tiêu cũng ít. Ai cũng bảo tôi may mắn khi có một người chồng quá tuyệt vời, luôn lo lắng, vun vén cho hạnh phúc gia đình. Chúng tôi tiết kiệm, gom góp cũng trả gần hết nợ, hiện tại chỉ còn hơn 100 triệu nữa thôi.

Hôm qua là ngày sinh nhật của tôi. Chồng tôi đi làm về trễ (do cố làm cho xong) nhưng vẫn mua về cho vợ một cái bánh kem. Lúc tôi dọn cơm ăn, anh ấy cẩn thận lấy trong giỏ đồ nghề ra một cái váy có nhãn mác của cửa hàng nổi tiếng. Tôi ngỡ ngàng vì không ngờ chồng còn chuẩn bị quà cho mình.

Chồng tôi cầm cái váy đắt tiền, hỏi tôi có đẹp không? Anh ấy đã nhờ nhân viên trong shop lựa giúp, nghĩ tôi cũng lâu rồi chưa mua đồ mới nên anh ấy mới mạnh tay mua tặng tôi, để tôi có đồ đẹp mặc đi tiệc, đi ăn cưới. Chồng còn hối thúc tôi đi thử váy.

Tôi mặc váy vừa vặn, xoay mình trong gương, tôi rơi nước mắt khi nghĩ đến bộ dạng lem luốc của chồng lúc vào shop đồ hiệu. Khi đó, chắc anh cũng mặc cảm lắm nhưng lại vượt qua để mua quà tặng tôi. Tình yêu của anh quá lớn lao khiến tôi cảm động và hạnh phúc. Chỉ mong mãi mãi về sau, chồng luôn yêu chiều tôi như thế thì cuộc đời tôi xem như mãn nguyện rồi.

Mỹ Hạnh