Ảnh minh hoạ
Chiều nay, trên con đường quen thuộc đến lớp, tôi bất chợt nhận ra những chiếc lá thu đã chuyển sang màu vàng úa lả tả rơi, những cơn gió lành lạnh tái tê đưa mùa đông dần về. Đông đến mang theo một chút se lạnh, một chút trống vắng và nhớ nhung. Sài Gòn chưa bao giờ có mùa đông lạnh quá nhưng những ngày tháng này thật giá lạnh đối với những ai đang cô đơn, cô đơn không phải vì không có ai bên cạnh, mà vì không gặp được một chân tình.
Tôi miên man suy nghĩ và đến cửa nhà học trò lúc nào không hay. Cô giúp việc quen thuộc ra mở cửa nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, thông báo học trò xin nghỉ học, bảo gọi cho tôi rất nhiều lần nhưng không nghe máy. Mở điện thoại lên hẳn 10 cuộc gọi nhỡ của phụ huynh. Tôi lầm lũi đi về. Bình thường nếu nghỉ dạy như thế này tôi sẽ rất vui, sao hôm nay không định hướng được mình đi đâu và làm gì? Tôi cứ chạy như vô hồn, bất chợt tiếng nhạc vang lên từ quán cà phê níu tôi phải dừng lại tấp xe vào, tìm một góc khuất ngồi, từng lời nhạc như tiếng lòng tôi. Tôi đang nhớ đến anh, chàng trai đã gặp vào mùa thu năm ngoài trong chuyến du lịch nước ngoài.
Anh không phải chàng trai cao to vạm vỡ, cũng chẳng nhẵn nhụi bảnh bao như những cái đuôi từng đeo bám theo tôi chừng ấy năm ở Sài Gòn. Trong tôi, anh là chàng trai trìu mến, có nụ cười ấm áp và một trái tim nhân hậu, khiến tôi có cái nhìn đầy thiện cảm. Anh là chàng trai miền Bắc xa xôi mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ kết bạn. Sau những ngày đi chung ngắn ngủi, trước lúc tạm biệt anh còn tặng cho tôi chiếc túi xách đang mang với dòng tin nhắn: "Khi nào nhớ nhau sẽ ra Bắc thăm nhau nhé". Khi nào là khi nào? Nhớ nhau là ai nhớ ai? Tôi hay quên nên cũng chẳng cố nhớ làm gì.
Về Sài Gòn tôi lại lao vào công việc, quên mất cái hẹn hôm nao, vẫn giữ thật cẩn trọng món quà anh tặng như một kỉ vật. Thỉnh thoảng chúng tôi lại nhắn tin, dần dần những tin nhắn đều đặn hơn, quan tâm nhau nhiều hơn. Từ những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống chúng tôi đều chia sẻ trong sự thân thương, gần gũi.
Tôi rất trân trọng tình cảm này và nhẹ nhàng xếp anh vào một vị trí đặc biệt trong trái tim, cố giữ giới hạn đúng mực cũng như giữ hình bóng anh trong lòng. Với tôi, trên đời này tình yêu không bao giờ có thật, nó chỉ là cuốn tiểu thuyết dở dang mang một kết thúc buồn.
Cho đến giờ tôi cũng chẳng hiểu được anh là gì trong lòng mình, chỉ biết mỗi sáng thức dậy chúng tôi đều nhắn tin, trưa và tối nói chuyện. Tôi tôn trọng lối sống tự do, yêu thích cuộc đời tự tại của mình và anh nên chẳng bao giờ ràng buộc nhau bất cứ vấn đề gì.
Hôm nọ, trong lúc nói chuyện anh bộc bạch rằng từ trước đến giờ vẫn nghĩ sẽ không cưới vợ nhưng muốn có một đứa con của chính mình. Dù chẳng nghĩ gì xa xăm nhưng nghe câu nói ấy tôi bất chợt đau lòng, cay cay ở khóe mắt, mằn mặn ở bờ môi. Cũng là một cách khẳng định anh không hề yêu tôi, tôi lại cười và nhủ lòng chúng ta đã là gì của nhau? Tôi đủ lý trí để nhận ra cả hai không thuộc về nhau, về tuổi tác, tính cách, về gia đình, địa lý và về tất cả. Chỉ là một chút đau lòng thôi, sao có thể làm khó được tôi, vả lại tôi cũng không thể đi xa hơn những gì mình có thể.
Tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều về ước nguyện của anh. Nếu như đó là sự thật cũng tốt thôi, chúng tôi có thể sống song song bên đời nhau, có thể chia sẻ buồn vui, thỉnh thoảng gặp rồi đi chơi, còn có chung một đứa con là cái cớ để cả đời này vẫn liên quan đến nhau. Tôi sẽ là mẹ của con anh, ý nghĩ này thật quá khủng khiếp khi bên cạnh tôi còn có gia đình, người thân, bạn bè, sự nghiệp và tương lai tươi sáng ở chân trời mới.
Gia đình tôi không thuộc hàng thượng lưu nhưng ba mẹ đã nuôi mấy chị em ăn học thành tài và có chút tiếng tăm ở quê nhà. Tôi cũng là cán bộ của một đơn vị nhà nước danh giá, ngồi ở vị trí nhiều người mơ ước. Trong mắt bạn bè, tôi thuộc hình mẫu khá thành công để họ noi theo. Tôi cũng không biết rồi đây mọi người sẽ nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào. Tôi vẫn kiên trì với ý định của mình. Có thể người khác cho là tôi ngu xuẩn, còn trong một mối quan hệ nào đó, với một người nào đó, không có đơn vị đo lường sự thiệt hơn. Không biết những ngày sau ra sao, tôi vẫn vui vẻ chờ đón đứa con để trao tặng cho anh, đơn giản vì chỉ muốn là mẹ của con anh.
Có lần anh hỏi tại sao lại tốt với anh như thế? Tôi thật sự không có câu trả lời cho anh và cho mình. Trong suy nghĩ của tôi, không chỉ đơn giản là sinh cho anh một đứa con mà cho dù có biến cố gì xảy ra, ngay cả khi anh không có gì trong tay hoặc không còn khả năng lao động, tôi sẽ ở bên cạnh chăm sóc và lo lắng cho anh đến hết đời, không cần một yêu cầu gì cả.
Theo vnexpress