Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tự tin vào bản thân lắm và khát khao muốn kiếm thật nhiều tiền. Lúc đầu tôi cũng nộp hồ sơ ở vài công ty nhưng lương thấp nên tôi không làm ở chỗ nào.
Tôi và vài người bạn góp vốn để mở cửa hàng kinh doanh quần áo. Sau hơn một năm hoạt động không có lời, chúng tôi phải vội đóng cửa hàng. Toàn bộ tiền xin của bố mẹ bị mất sạch nhưng tôi tự động viên bản thân là rút ra được vài bài học từ thất bại đó.
Chỉ có làm kinh doanh mới nhanh giàu, tôi không từ bỏ ước mơ của mình mà nhờ mẹ vay tiền bên ngoài để mở cửa hàng bán hoa và ăn uống nhưng tất cả đều thất bại. Sau 4 năm khởi nghiệp thất bại, tôi nhận thấy bản thân không có năng lực kinh doanh. Tổng kết lại, tôi còn nợ một khoản tiền là 300 triệu.
Trước sức ép của gia đình, tôi buộc phải nộp hồ sơ kiếm việc làm để có tiền trả nợ. Suốt 1 năm làm việc vất vả, số tiền tôi kiếm được chỉ đủ trả tiền lãi cho người ta. Trong một lần ngồi tâm sự với người đồng nghiệp tên Lộc, tôi kể lại thời khởi nghiệp thất bại và khoản nợ không biết khi nào trả hết.
Sau khi biết được hoàn cảnh khó khăn của tôi, anh Lộc ngỏ ý muốn giúp tôi trả nợ. Anh bảo đang có khoản tiền tiết kiệm nhàn rỗi chưa dùng tới. Anh sẽ cho tôi vay mà không cần lấy lãi, hàng tháng tôi có thể trả một ít tiền gốc cho anh. Tôi tính khoảng 4 năm là trả hết nợ.
Vì cùng là đồng nghiệp với nhau và anh Lộc là người tốt nên tôi tin anh ấy giúp đỡ là thật lòng. Nhờ số tiền anh ấy cho vay mà tôi đã trả hết khoản nợ lãi suất cao.
Ngày hôm qua, tôi mời anh Lộc đi ăn tối để trả tiền gốc tháng đầu tiền và cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ. Anh không nhận tiền mà nói là thích tôi từ lâu rồi và muốn được là bạn trai của tôi. Nếu tôi chịu yêu đương và kết hôn với Lộc thì số tiền 300 triệu đó sẽ được xóa hết.
Thì ra, ngay từ đầu anh ấy muốn giúp tôi là có mục đích, thế mà tôi không nhận ra. Nhưng mẫu người bạn đời của tôi không phải là Lộc. Tôi chỉ coi anh ấy là một người đồng nghiệp tốt, không có chút tình cảm nào. Theo mọi người, bây giờ tôi phải làm sao đây?
Dung Nguyễn