Tháng 7/2013, sân bay Changi, Singapore. Làm xong thủ tục nhập cảnh, tôi kéo chiếc vali 40kg hành lý tiến ra ngoài, lòng bồi hồi xúc động. Trước mắt tôi là một không gian rộng lớn và tráng lệ. Đèn điện sáng choang, mặt sàn lấp lánh, xung quanh là những khuôn mặt xa lạ với đủ thứ ngôn ngữ, màu da. Dù vậy, tôi không còn cảm thấy lạ lẫm và nhỏ bé như lần đầu đặt chân tới hòn đảo này.

Lần này, tôi vừa đi vừa đảo mắt tìm kiếm bóng hình thân thuộc giữa những bước chân hối hả, những cái ôm siết chặt, những người giơ bảng tên đứng chật kín lối đi.

leftcenterrightdel
 Vợ chồng tác giả và con trai. Có con, cuộc tình của họ phong phú cảm xúc hơn

Cuối cùng, tôi đã nhìn thấy anh. Tay anh vẫy, miệng anh cười - nụ cười dịu dàng luôn làm tôi say đắm, nụ cười tôi đã ngắm qua màn hình máy tính suốt hàng tháng trời đằng đẵng. Đôi chân tôi lao nhanh về phía người thanh niên đeo kính, gầy guộc và sà vào vòng tay đang dang rộng chờ sẵn. Sau bao cố gắng, tôi đã được anh ôm trọn trong lòng. Rồi anh đặt lên mái tóc tôi một nụ hôn, rất khẽ và dịu dàng. 

Tôi và anh gặp nhau lần đầu khi đều đang sống và làm việc nơi xứ người. Lần đó, anh tới cửa hàng tôi làm để mua đồ. Nhận ra đồng hương, lại thấy đống thuốc bổ trong giỏ hàng trước mặt, tôi vô tư rút thẻ nhân viên của mình để quét mã giảm giá. Chẳng tính toán gì, cũng không mong đợi dù chỉ một lời cảm ơn, tôi đơn giản nghĩ số tiền ấy có đáng là bao so với tấm lòng của một người con dành cho ba mẹ hay tình đồng hương nơi xa xứ.

Không ưu ái riêng anh, tôi vẫn thường làm vậy cho những bạn du học sinh người Việt khác. Vậy mà anh lại âm thầm cảm kích, để rồi nhân duyên giữa chúng tôi từ đó tự lớn dần lên. 

Ra trường, tôi tới Singapore theo một chương trình thực tập có lương. Lần đầu xa nhà, tôi đã trải qua biết bao khó khăn. Công việc buộc tôi mỗi ngày phải đứng và đi bộ liên tục hơn 10 tiếng đồng hồ. Nhiều đêm, tôi lê bước nặng nề trở về căn phòng chật hẹp, nấu bữa tối vào lúc 0 giờ. Tôi quên sao được những ngày bị tai nạn, chân băng bó, phải nằm một chỗ không người chăm sóc. Bạn bè có đấy mà ai cũng bận rộn.

Tôi thèm được ăn cơm mẹ nấu. Những uất ức ở nơi làm việc, nỗi cô đơn nơi xứ người, sự thất vọng về tình bạn… tôi chất đầy trong lồng ngực bé nhỏ. Thế rồi, cuộc đời cho tôi gặp anh.

Sau này, anh từng nói đó là lần đầu anh vô tình bước vào cửa hàng nơi tôi làm việc rồi phải lòng cô thu ngân đồng hương vừa xinh đẹp lại tử tế. Dù giá bán ở đây thường cao hơn chuỗi cửa hàng khác, nhưng sau lần ấy, anh tình nguyện trở thành khách hàng trung thành, chỉ để tìm cách làm quen với tôi. Khi thì anh lấy đại một hộp kẹo ngậm trưng ở quầy thu ngân, khi thì một chai nước, có lúc là tuýp kem đánh răng… Lần nào anh cũng phải xếp vào hàng dài mà khi tới lượt lại chẳng kịp nói gì ngoài nụ cười mỉm và ánh mắt dịu dàng, để rồi chỉ nhận lại một nụ cười xã giao.

Tôi từng bị lừa dối, mất niềm tin vào tình yêu, nên khi gặp anh ở một đất nước xa lạ và chỉ còn 1 tháng nữa sẽ trở về Việt Nam, cả tôi và anh đều không trông đợi gì xa hơn ở mối quan hệ này. Anh mời tôi đi ăn tối để đáp lại những lần tôi dùng thẻ nhân viên quét mã giảm giá cho anh. Sau nhiều lần từ chối, tôi đã đồng ý mà sau này nghĩ lại, có lẽ tôi đồng ý bởi tôi chỉ muốn đi khỏi nhà để hít thở khí trời.  

Đó là một nhà hàng lãng mạn và sang trọng so với cô gái quê mùa như tôi. Người phục vụ mặc bộ vest đen cúi đầu mở cửa chào chúng tôi bằng nụ cười thân thiện. Những vị khách giản dị nhưng quý phái. Một ban nhạc nghệ sĩ lớn tuổi đang biểu diễn ngay trung tâm nhà hàng khiến không gian càng trở nên đẳng cấp. Có lẽ vì say trong khung cảnh lung linh ấy mà tôi đã vô tư trút bầu tâm sự với anh về những nỗi niềm. Anh chỉ ngồi đó nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp và im lặng lắng nghe. Anh không kể gì về bản thân.

Sau này tôi mới biết, anh tốt nghiệp từ ngôi trường danh giá và chặng đường anh đã đi suốt gần 10 năm nơi xứ người tự kiếm tiền ăn học vất vả, khó khăn hơn tôi gấp nhiều lần. Hẳn anh đã quá quen với cô đơn và những thách thức của cuộc đời. Vậy nên, trong suốt những ngày cuối cùng tôi ở lại đất nước Singapore xinh đẹp, anh cứ lặng lẽ ở bên tôi như thế.

Trở về Việt Nam, tôi vẫn giữ liên lạc với anh qua internet. Chính nhờ lần xa nhau đó, tôi nhận ra mình lỡ yêu anh mất rồi. Chỉ mới về nước 1 ngày mà tôi nhớ anh quay quắt. Lần ấy, anh rủ tôi chơi môn thể thao tôi chưa từng chơi. Dù anh cố gắng huấn luyện thế nào, tôi cũng không thể cùng anh chơi một ván tử tế.

Trong lúc ngồi nghỉ, nhìn anh đánh bóng một mình, tôi hỏi anh bình thường chơi môn này với ai; anh thản nhiên đáp anh đánh với bức tường thôi. Câu trả lời nhẹ nhàng như cú đánh bóng của anh lại gieo vào lòng tôi bao xúc động. Có lẽ từ giây phút ấy, trái tim tôi đã mơ mình có thể thay bức tường kia, ở bên anh mỗi lần anh mệt mỏi với cuộc sống.

Chúng tôi đã ở bên nhau được hơn 10 năm. Anh vẫn như ngày nào, lặng lẽ làm chỗ dựa cho tôi. Có những giai đoạn tưởng đứt gánh giữa đường, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn sánh bước bên mình. Giờ đây, chúng tôi đã có thêm cậu con trai bé bỏng. Dù hoàn toàn trái ngược về mọi mặt, chúng tôi lại vô tình ăn khớp như 2 mảnh ghép cạnh nhau trong bức tranh xếp hình khổng lồ.

Tôi - người con gái xứ Bắc, anh - người con trai đất Sài thành. Tôi từng trải qua nhiều mối tình, anh cô đơn nơi xứ người suốt 10 năm. Tôi nồng nhiệt, hăm hở với cuộc đời; anh bình tĩnh, điềm đạm bảo vệ tôi trước mọi con sóng lớn. Tôi vẫn cảm ơn cuộc đời đã cho tôi vấp ngã trước bao mối tình để tôi nhận ra mảnh ghép thực sự của mình chính là anh, để biết trân quý vun đắp cho mối duyên này. 

Theo phụ nữ TPHCM