Nhớ lúc tôi còn học tiểu học, ba mẹ tôi rất bận rộn. Công việc khiến ba phải xa nhà nhiều ngày, có khi mấy tháng mới về 1 lần. Mẹ thì làm cô giáo, nhưng không như thời của bà tôi ngày xưa chỉ dạy học 1 buổi còn một buổi ở nhà chăm con, lo chuyện gia đình, mẹ tôi dạy 2 buổi ở trường, tối về còn nhận đứng lớp cho một trung tâm giáo dục thường xuyên để có thêm thu nhập.

Vậy là chị em tôi chủ yếu nhờ ông bà trông nom. Bà ngoại đang đảm nhận việc này thì đùng một cái, bà dì tôi phát bệnh nặng, phải điều trị dài ngày. Bà dì lại không có gia đình, chỉ có ngoại tôi là em nên lẽ đương nhiên, bà ngoại phải về quê chăm chị gái. Ông bà nội tôi tuổi đã cao, đi đứng khó khăn nên dù nóng ruột cháu cũng lực bất tòng tâm. Ba mẹ tôi đang lo không biết nhờ ai phụ trông chị em tôi thì ông ngoại tình nguyện làm… bảo mẫu.

leftcenterrightdel
 Ảnh mang tính minh họa - Shutterstock

Ông ngoại tôi vốn là một người lính. Những năm tháng trong quân ngũ đã cho ông sự năng động, tháo vát. Những chuyện như đi chợ, nấu cơm, làm thức ăn… với ông đều là chuyện nhỏ. Thế nhưng, để nấu được cho chị em tôi - vốn là những đứa nổi tiếng kén ăn, ông phải trải qua một khóa tập huấn cấp tốc của bà ngoại. Canh phải nêm thế nào, thịt phải nấu ra sao, món nào cần nấu nhừ, món nào cần nêm lạt… ông tỉ mẩn ghi chú lại vào một quyển sổ. Vượt được ải nấu ăn rồi, ông còn lo chuyện tắm rửa, chọn váy áo, thậm chí là tết tóc cho chị em tôi nữa.

Em gái tôi lúc ấy rất mau nước mắt, lại hay mè nheo. Tối nào em cũng chờ tới khi mẹ đi dạy về mới chịu đi ngủ. Lắm hôm mẹ về trễ, em khóc nhè, ai dỗ cũng không nín. Ông bảo con nít phải ngủ sớm mới khỏe mạnh, thông minh được nên ông nghĩ cách dụ em.

Nếu như bà và mẹ hay kể chuyện cổ tích thì ông ngoại tôi lại kể chuyện đánh giặc, chuyện chăn trâu, đuổi gà thuở nhỏ của ông. Giọng ông không nhẹ nhàng, ông cũng chẳng biết hát biết ru gì cả, nhưng chuyện ông kể lại rất ly kỳ, đầy hứng thú. Chị em tôi nghe say sưa đến quên cả nhớ mẹ. Hôm nào không kể chuyện thì ông bày dụng cụ ra làm đồ chơi. Những chiếc lồng đèn từ lon sữa bò, những chiếc xe làm từ vỏ bao diêm luôn khiến chị em tôi tròn mắt thích thú.

Chưa hết, ông còn biết may vá. Những chiếc quần lỏng thun của tôi, ông xỏ chỉ may túm 2 bên lưng quần để có thể tiếp tục mặc. Phù hiệu trên áo bị bong, nút bị đứt, ông đều tự tay đơm lại cho chúng tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Ông ơi, những việc này của con gái, sao ông cũng biết làm?”. Ông trả lời: “Ngày xưa ông đi đánh giặc, vào chiến trường cái gì cũng phải tự lo chứ có ai làm giúp mình đâu. Càng biết làm nhiều thứ thì có ở đâu cũng sống được cháu ạ”.

Giờ đây, khi chúng tôi lớn khôn thì ông ngoại đã già, sức khỏe ông cũng không còn được như xưa nữa. Nhưng với chị em tôi, những năm tháng được ông làm bảo mẫu sẽ mãi là khoảng thời gian thật đặc biệt. Tôi vẫn luôn tự hào kể với chúng bạn về người ông có một không hai của mình. Những bữa cơm ông nấu, những câu chuyện ông kể, những món đồ chơi ông làm sẽ luôn là những phần ký ức đẹp đẽ nhất trong lòng tôi.

Theo phụ nữ TPHCM